Lòng người có những lúc ở giữa suy nghĩ
Là sẽ đi hay ở lại
Thành bại tình yêu phải qua nhiều ngang trái
Một khi tim người đã muốn đi rồi
Cố giữ cũng sẽ đi thôi
Vì trái tim người có thêm khách không mời.
Rồi mình xa dần theo ý trời
Như nhạc không có lời
Anh đâu nghĩ lòng người dễ đổi dời.
Dừng lại nếu em cho là
Thời gian qua chúng ta quá đỗi nhạt nhòa
Ngày tháng xưa vất vả, lắng lo em mà
Tại sao vẫn muốn xa.
Thoạt nhiên những điều ta vẽ ngày trước
Trở thành nhiều vết xước
Anh ngước lên nhìn trời, cánh hoa rơi
Ám chỉ Xuân thì chúng ta hoang phí.
Lòng người [Em] có những lúc ở [Bm] giữa suy nghĩ
Là [C] sẽ đi hay ở [G] lại
Thành [Am] bại tình yêu phải [D] qua nhiều ngang [G] trái
Một khi [C] tim người đã [G] muốn đi rồi
[C] Cố giữ cũng [G] sẽ đi thôi
Vì [Am] trái tim người có [Bm] thêm khách không [Em] mời.
Rồi mình [C] xa dần theo ý [G] trời
[C] Như nhạc không có [G] lời
[Am] Anh đâu nghĩ lòng người dễ đổi [B7] dời.
Dừng lại [Em] nếu em cho là
[Am] Thời gian qua chúng [D] ta quá đỗi nhạt [G] nhòa
Ngày [C] tháng xưa vất vả, [Am] lắng lo em mà
Tại sao vẫn muốn [B7] xa.
Thoạt nhiên [Em] những điều ta vẽ [Am] ngày trước
[D] Trở thành nhiều vết [G] xước
Anh ngước [C] lên nhìn trời, [G] cánh hoa rơi
[Am] Ám chỉ Xuân thì [Bm] chúng ta hoang [Em] phí.