1st verse - Khói:
Chỉ tiếc là anh đến quá trễ thôi em ơi
Đến cả hoàng hôn đôi khi còn lỡ hẹn chân trời
Anh chỉ tiếc là sau bao cơn mơ anh từng tới
Thì em...vẫn chẵng cho anh câu trả lời...
Vậy nổ lực tìm kiếm của anh là thứ gì đó quá sáo rỗng
Em sống thực tế còn anh ảo mộng, tìm chút hơi "lạnh" giữa mùa đông
Nên tim anh tựa khối băng mong ngày em về được tan chảy
Thời gian thì vẫn lạnh lùng trôi, mọi thứ cứ như "đêm giữa ban ngày"
Anh vẫn 1 mình mặc kệ đêm (để em) tiếp tục giết anh
Cứ kệ anh đi em ơi, cơn mưa qua là điềm lành
HẠNH PHÚC CHỈ TỒN TẠI KHI TA CHẴNG CÒN GÌ ĐỂ NGHĨ
"Ừ! Được rồi mà. Lúc này em đã có thể đi..."
Anh lúng túng mượn chút men say để kìm cõi lòng không vụn vỡ
Anh cố chấp giữ lấy trên tay những thứ từng thuộc về a ngày đó
Anh ngu muội tin lời em nói để rồi chính anh chẵng còn nhớ
Chẵng còn nhận thức rằng THỨ TÌNH YÊU EM CHO QUÁ LẬP LỜ...
Như thứ định mệnh mập mờ em buộc anh phải viết
Ta từng có những mâu thuẫn, lí do? Giờ a còn chẵng biết
Anh thừa biết bão tố về đây để thế chỗ
Nên tự mua trước cho mình 1 chiếc ô
Nhưng nó lại là kỉ niệm nên đâu thể che chở...anh
Đành..bơ vơ, bất lực, chết lặng..đón bất ngờ
Anh vẫn cứ luôn chờ đợi cơn mưa lớn
Uơm nỗi buồn cho nó nở thành hoa
Dù có đợi đến ngày tim anh trở thành đá
Thì đó cũng là lựa chọn từ anh, không sao cả
"Nếu em không của anh thì chẵng của ai cả"
Anh luôn biết bản chất của em là lừa dối
Anh luôn biết cố gắng giờ cũng thừa thôi
Anh đã biết em ơi! Rằng anh sai rồi...
2nd Verse - Black Apple:
Hoàng hôn…vương sợi nắng…còn sót lại…một khoảng trời
Hoàng hồn…lòng chợt thắt…đợi gót ai…cả quãng đời
Những mưu cầu…không nên lời…những buồn rầu…còn trên môi
Để chiều tà…vội tắt nắng…ta ưu sầu…nhìn đêm trôi
Lặng thầm bên khung cữa, tấm thân ai gầy gò như xác sống
Ành trăng ngâm mình trên mặt hồ làm sầu thêm căn gác trống
Đêm bạt ngàn thả hồn lang thang tìm nốt nhạc vàng
Tâm trí treo ngược cành cây…khói ám đến tay…còn chưa gạt tàn?
“Đàn tình tang…tình tang…tình nào là tình chẳng mờ phai
Rồi tình tan…tình tan…mộng đẹp cớ sao chẳng chờ ai?”
Người đi buồn hoen đôi mi…thuở hàn vi ta còn khờ dại
Đêm nhiều đêm lắm lúc đôi khi…văng vẳng đâu đây từng tiếng thở dài … Khoảnh khắc cùng say đắm say…góc phố mình tay nắm tay
Giờ vắng người xưa…đêm cũng chạnh lòng…nhỏ từng hạt lay lất bay
Không còn làn mây trắng bay…giã từ người đi…ta không đành lòng
Thôi thì người cứ bay đi…đông sang quay về gữi ta một nhành thông
Đôi cánh khao khát thoát khỏi nơi giam cầm
Có chăng ta là đám mây đen còn cản chân
Tàn nhẫn với bản thân…hay ta là kẻ tâm thần
Trả người về vùng trời riêng để lại giọt đắng dâng lên hàng trăm lần
Siết rồi viết thêm bài…mong vơi đi hơi sương còn đọng bên thềm
Ngồi tiếc rồi giết đêm dài…ta muốn thiếp trong những nỗi nhớ êm đềm
Sỏi đá còn che chở lấy nhau…xa nhau liệu người có thấy đau
Phải chi mình đừng tìm thấy nhau…thì đã không quên lãng cho đến ngày sau
Ai còn ngược dòng thời gian…giúp ta gữi đem về một vài giây phiêu lãng
Người và ta mở cỗng thiên đàng…sao giờ đây cảnh vật bỗng chốc điêu tàn
Đêm tĩnh mịch đơn côi mình ta…trầm ngâm suốt năm canh giờ
Chắc người đã quên hay ta còn muốn nhớ…nên vô tình tạc hình thành thơ
"Rằng ta giờ đây đã ngược lối
Rằng em hãy quên anh được rồi
Rằng ta nợ nhau lời xin lỗi
À không...bấy nhiêu đau thương đã đủ rồi...
Chỉ là anh đã quá nhỏ nhen khi chọn lấy em thật mù quáng
Chỉ là anh đã quá ngớ ngẩn để ép em đi quá nhẹ nhàng...dù...
Vẫn còn yêu em"