Băng qua thời không …ta lạc trôi trong kí ức
Càn khôn… giữa trời đất quay cuồng..
Phong ba can lối …dù gió sương ta cũng chẳng màng
Kiếp mộng cầm…nguyện vùi thân.. trong bão… đời
Ngày đông sang ..tuyết rơi …
trắng xóa không gian tĩnh… mịch
họa tô thêm.. từng cánh hoa.. đào trong gió
Chiếc lá rơi rơi mang bao nỗi sầu
Cùng hạc bay.. chu du khắp… nơi
Mộng cầm cùng tiêu.. phiêu khúc nhạc buôn
Đk :
Nhìn hoa tuyết trắng lối bên thềm
Làm cho nỗi tương tư thêm đậm... sâu
Cánh hoa tàn để lại nỗi đau
Không thể xóa nhòa….
Lệ cầm khúc âm vang vọng về
Dường như oán than không gian hiu quạnh
Anh trăng tàn vội vàng cuối đông…nhạt mờ
Bô công anh nhẹ nhàng cuốn theo gió phiêu bồng
Đèn đom đóm dành tặng cố nhân giờ nơi dâu
Khắc cốt ghi tâm qua bao kiếp người
Dù vạn năm ta luôn vẫn… đợi
Chỉ sợ mạnh bà lấy… đi… kí úc người…