Thầm lặng theo sau đôi chân anh
Dù xa nhưng chưa một lần oán than
Chỉ vì lỡ thương anh
Giọt sương mong manh vỡ tan thôi cũng đành
Lời yêu khi xưa ta trao nhau vô tư
Nhưng xin người luôn khắc sâu
Cách biệt đôi khi sợ người lãng quên
Lại lạc mất nhau
Lỡ thương anh rồi
Đắng cay trăm lời
Vẫn không thể xa rời
Giữ đôi tay này siết đôi bờ môi
Nguyện yêu anh mãi thôi
Bão giông đâu ngờ có em luôn chờ
Người hãy yên lòng vững tin
Thế gian bẽ bàng
Chuyện mình đừng dở dang
Như cánh hoa kia phai tàn
Verse 2:
Đêm tàn trăng sáng
Như gương họa người thương
Trên cánh hoa sươnq
Rượu tình này tiễn người đi muôn phương
Khóe mi em nuốt lệ
Ngóng trông anh quay trở về
Nhẹ nhàng khẽ ru em xây mộng mơ
Lỡ thương anh rồi
Đắng cay trăm lời
Vẫn không thể xa rời
Giữ đôi tay này siết đôi bờ môi
Nguyện yêu anh mãi thôi
Bão giông đâu ngờ có em luôn chờ
Người hãy yên lòng vững tin
Thế gian bẽ bàng
Chuyện mình đừng dở dang
Như cánh hoa kia phai tàn
(Nhặt một cánh hoa sương
Rớt rơi giữa đêm trường
Tự hỏi lòng mình còn vấn vương hay nhớ thương
Ngân nga khúc nguyệt cầm
Đàn réo rắt lúc thăng trầm
Lòng này còn luyến lưu người ngàn năm)