Cười thiên hạ, ân ân oán oán bao giờ dứt
Hoàng hôn buông lơi cùng nắng chiều, độc hành không vướng bận
Rất tự nhiên, bất vấn thiên hạ, thù hận nhạt như trà
Giang hồ có câu:"Chính tà không sợ".
Người nọ phong độ nhẹ nhàng, lưu hương khắp chốn
Ánh trăng mờ nhạt sau núi sâu
Gió đêm thổi, sầu tựa sóng biển.
Đến đây, đến đây, rượu đắng đã đầy ly
Không ai có thể ngăn cản được
Uống cho quay cuồng, sảng khoái hát ca.
Phiêu bạt giang hồ, lá khô rơi hòa vào gió bụi
Khó giấu được phong thái tao nhã, cùng tình yêu hoa sâu sắc
Hoa rất thơm, hoa rơi theo gió, hoa tàn úa, hoa vô thường
Không lưu lại chút đau thương, phải chăng vì quá yêu người?
Người nọ phong độ nhẹ nhàng, lưu hương khắp chốn
Ánh trăng mờ nhạt sau núi sâu
Gió đêm thổi, sầu tựa sóng biển.
Đến đây, đến đây, rượu đắng đã đầy ly
Không ai có thể ngăn cản được
Uống cho quay cuồng, sảng khoái hát ca.
Vì cớ gì lại khổ sở nén nỗi nhớ nhung về người?
Thuyền lẻ loi lênh đênh ngoài biển khơi
Vẫn không phút nào quên được người.
Vì cớ gì nhất định chỉ cần người, không muốn từ bỏ?
Khi duyên đã tận, muốn yêu nhưng trời xanh không thấu
Thì cần chi phải miễn cưỡng.
Biển xanh xanh, hãy cứ là nam tử hán của Minh triều
Giang hồ có câu:"Ái tình gạt bỏ một bên"
Hoa rất thơm, hoa rơi theo gió, hoa tàn úa, hoa vô thường
Không lưu lại chút bi thương, bình thản bước đi.