Cho nhớ thương về quê xưa, Mùa Xuân không còn nữa Muôn cánh hoa đùa phai úa Lối cũ rơi hững hờ... Nơi ấy ngày xanh qua Hồn thơ mơ mộng quá Yêu những khung trời hoa bướm... Với nắng tơ vàng êm Yêu sao ngày thơ ấu Đất nước chưa thay màu Những tấm lòng thương nhau Cười nghiêng nghiêng tà áo Năm tháng theo làn mây trôi Ngày thơ xa dần mãi. Nơi cũ dâng sầu tê tái Sắc bướm hoa tàn phai Hồn bướm hoa xưa còn đâu ? Vườn cũ quê nhà yêu dấu Màu nắng xưa còn lưu luyến Hương sắc ngừng trôi trước thềm Còn nhớ hay chăng người ơi! Chiều nào thầm nghe lá rơi Ta nhắc cung đàn u sầu Thương ngàn cánh hoa phai mầu Cho nhớ thương về quê... phai Tìm thấy đâu ngày thơ êm ái.