Ver 1 :
Cánh rừng đào khi ấy lạc lối nàng nhớ hay không?
Ta đã từng nói tửu lượng không tốt 2 ta vẫn đồng lòng
Một bình rượu ấm ủ nỗi nhớ 4 mùa phượng cứ luân phiên
Không thay tên, không đổi họ, ta chưa quên thiển thiển
Đôi mắt ấy, giọng nói ấy, in sâu vào tiềm thức
Như xuyên không, vào thời không giấy, vô vô thực thực
Nhưng chỉ mình ta cầm kỳ thi họa
Vẫn mình ta phổ nhạc không lời thành khúc ca
Ta đã có bài thơ “tương tử tiên tử”
Tự thưởng mình thành nhân vật chính
Ta vướng tình ái không sao quên được
Mới biết “là tự ta đa tình”
“10 năm thương nhớ” có 1 kẻ khờ trông chờ hắn đợi ai
Đến “bỉ ngạn hoa” nghìn năm vẫn lạ hoa lá cũng thở dài
Vậy “họa anh đào” là gì hả? có phải là họa chỉ trong tâm
Vậy “hỏi thế gian tình là gì”? câu trả lời là tình thầm
“Mượn rượu giải sầu” có được không?
“Bất an” không quan trọng
“Nguyện” người hạnh phúc có thành không?
Thiên sơn lại không động lòng
Mel :
Lòng tựa như tranh phác họa dáng người
Thầm mong chốn xa bình an
Từng bước nguyện bước lên đài sen khấn cầu
Một đời trôi nhanh thoáng tựa phím đàn
Năm tháng qua cũng già
Trần thế ngàn biến chuyển duyên kiếp nay tàn
Ver 2 :
Họa khuôn mặt người dùng máu thịt từ thân ta
Họa đến tan vỡ, quả tim này ai chấp vá
Hồn này đã rời khỏi xác kể từ khi thiếu vắng người
Không còn cười chẳng rơi nước mắt
Khung cảnh đứng ở tuổi đôi mươi
Cánh đào rơi tâm vô ý thức khắc phúc tìm đến lương y
Thế gian muôn màu muôn vẻ phải trách là ta đắc ý
Mỹ vị nhân gian nếm hết nhưng thiếu mỗi bờ môi nàng
Nghĩ tức là cảm thả một ít cánh mai vàng
Là kẻ ngạo mạn và ngông cuồng
Chỉ thích sóng gió và cuồng phong
Có được nàng cấu tính đều bỏ vì cả hai cùng đồng lòng
Nhân gian này quá rộng, hỏi mấy ai yêu thật lòng
“Ta từng đối đầu với cả thiên hạ chỉ níu giữ một nhành hồng”
Nhưng mà thành công vẫn không cho phép
Ta phải sao chép những thứ không vui
Nhìn bức tranh này đã không còn đẹp, hủy hoại đôi mắt này đến khi đuôi…
Mù quáng trong thị giác, không hẹn nàng kiếp khác
Hồn vừa lìa khỏi xác, lưu truyền một kiệt tác
Mel :
Lòng tựa như tranh phác họa dáng người
Thầm mong chốn xa bình an
Từng bước nguyện bước lên đài sen khấn cầu
Một đời trôi nhanh thoáng tựa phím đàn
Năm tháng qua cũng già
Trần thế ngàn biến chuyển duyên kiếp nay tàn