Nhớ anh, em đứng ngồi nỏ được;
Vắng anh, em giấc ngủ nỏ yên.
Người ơi! (Chứ) gần anh thì anh giận,
Mà xa anh thì anh hờn.
Người ơi! (Chứ) em biết rằng đây
Mà chiều mà thương.
Anh đi xa, cuối bể chân trời;
Có đi xa, mới tỏ lòng người.
Chỉ mong sao, ngày qua
Chỉ mong sao, tháng lại
Để gần anh em được giận
Mà để xa anh em được hờn.
Người ơi! Em biết răng đây
Mà chiều mà thương
Người ơi! Em biết răng đây
Mà chiều mà thương.