Intro:
Em luôn biết cách níu giữ mọi thứ … rồi lại muốn … ta Buông Tay … !
Ver1 [Storos – Gizmo]
[Storos]:
Chìm trong tĩnh lặng
Thời gian trôi đi trong không gian vắng lặng
Một mình anh nơi đây nghĩ về ai nơi đâu
Dù rằng anh không biết phải chờ đợi bao lâu
Lạc trong cơn mơ bước chân đi không về
Hình bóng đó khiến cho anh không thể
Quên đi em một trái tim bên lề
Và anh chỉ muốn tìm được em dù biết thật xa vời… xa vời… xa vời
Nhẹ nhàng và thật sâu lắng
Bản nhạc quen trong căn phòng yên ắng
Chợt nhận ra phút giây khi xưa đã mất
Nhạt nhòa màu sắc trong bức tranh ký ức tan dần đi
[Gizmo]
Trong phiêu du mang hơi men anh mong quên đi
Nhưng sao khi anh đang say trong mê man thì
Những kí ức đó cứ đến tìm
Kéo anh chơi vơi rồi nhấn chìm
Thả mình Lạc lõng giữa những nỗi nhớ đầy vơi
Ngả mình ra ghế rồi anh lại nốc một hơi
Phả mùi rượu bay rồi anh vứt cốc một nơi
Nuốt trọn khói thả lòng mình cho nhạc rơi
So how can i forget you
Sao anh quên được em
Cầm chặt chiếc điện thoại trong tay anh run chờ điều gì đến?
Nốt nhạc cuối vang lên trên bản nhạc thân quen trong căn phòng lặng
Không còn ai ở bên anh như ngày xưa, chỉ còn nghe những tiếng lòng nặng
Hook: [It’s Lee]
Hãy để thời gian đưa ta qua hết những nỗi đau này …
Hãy là em … và vì em … Bỏ lại hết phía sau …
Cho dù ngày đó anh đã biết anh nên đứng lại …
Để lặng nghe … điều em muốn … nhạt nhòa tiếng yêu thương …
Đôi chân em bước … bước … Cho qua đi hết lỗi lầm …
Cứ bỏ mặc anh giữa cuộc sống này … Giữ lấy những đổ vỡ còn lại …
Em khóc … Khi lời yêu vẫn âm thầm …
Hàng mi chợt tuôn … bàn tay phải buông giấc mơ …
Ver2: [Storos – Gizmo]
[Storos]:
Bâng khuâng bao ngày tháng dần trôi
Nay còn đâu đôi mắt bờ môi
Khuôn mặt em từng nét đậm sâu
In vào tim hình bóng còn đâu
Nỗi đau lặng lẽ đi theo ngày dài
Nước mắt đã cạn nỗi nhớ còn lại
Vẽ nụ cười em nhưng sao vô hồn
Làn gió thổi qua nhặt mất nụ hôn
Lang thang cô đơn trên con đường xưa
Nhớ những lúc đi bên em trong chiều mưa
Những góc phố cũ nay sao chợt lạ
Những khóm hoa kia nay sao tàn tạ
Dịu dàng đôi bàn tay buồn
Biết lời nói giờ đây đã quá muộn
Giữ thật chặt kỉ vật dù xa xôi
Chỉ mong một lần em sẽ nhớ đến thôi
[Gizmo]:
Nhưng không điều đó sao thật xa vời
Thân xác anh mệt rã rời
Chắc có lẽ anh đã buông xuôi khi đôi chân như đang chôn sâu giữa bao quá khứ anh không thể nào nhấc mình ra nổi…
Nghe RADIO lẹt xẹt
Bài hát cũng không còn trọn vẹn
Những vết mực đổ loang những mẩu giấy ngổn ngang vương vãi anh chẳng buồn dọn dẹp…
Thâm tâm anh viết “Gưỉem” trên đầu một lá thư
Nếu như không tồn tại chữ “giá như”
Anh sẽ không hối hận về quá khứ … quá ư … Ngọt ngào đến là thế… Đậm sâu đến là thế…
Còn đoạn đường dài mình anh ở lại
Và có lẽ hãy để thời gian….
[Repeat Hook]
-End-