Ngày mình yêu nhau hai bàn tay trắng cơ hàn. Tình đẹp làm sao vui buồn cay đắng có nhau. Mười năm trôi qua một sương hai nắng chung lòng, tổ ấm đơn sơ nhưng tình yêu thiết tha.
Rồi thời gian trôi êm đềm như nước xuôi dòng. Người thầm mộng mơ xây tình nhung gấm xa hoa. Rồi người phụ tôi ra đi không nói một lời, để lại con thơ quên đi nghĩa tình phu thê.
Đêm qua đêm ôm con dại khờ, đôi dòng lệ thắm sầu rơi. Thầm trách người đi ham chi cuộc sống kim tiền. Hạnh phúc đơn sơ tôi tìm sao chẳng thấy, chỉ thấy xót xa khi con khờ hỏi mẹ đâu cha.
Tỉnh mộng đi em quay về bên mái gia đình. Mở rộng vòng tay ân tình anh đón chờ em. Nụ cười con thơ thân thương mái ấm gia đình, bạc tiền xa hoa không mua nổi hạnh phúc đâu.