Đời ta bước đi nhiều phong ba
Đường thiên lý muôn dặm không xa
Đến khúc ái nhân lại chẳng qua
Người hay ví câu tình như hoa
Làm sao biết khi tàn hoa rơi
Chỉ nỗi uất cay này, nỗi đau này
Khắc sâu ngàn đời
Rồi nhân thế miệt mài
Cứ theo vô tình trôi mãi
Đơn côi bóng ai
Vạn lộ lạnh buốt thân trai
Rồi quen với đắng cay
Xót xa chi niềm đau ấy
Xóa hết tháng ngày
Hận sầu muôn lối bủa vây
Đành thôi câm nín
Bước đi lặng thinh
Cho qua nhanh cõi tình
Còn đâu thiết tha
Hàn lộ đơn lối mình ta
Đời này tan vỡ
Tìm chốn âm u ta xây riêng ngục tù
Vực sâu nhớ thương
Mong chi bình minh chán chường
Verse 2:
Đời ta bước đi nhiều phong ba
Đường thiên lý muôn dặm không xa
Đến khúc ái nhân lại chẳng qua
Người hay ví câu tình như hoa
Làm sao biết khi tàn hoa rơi
Chỉ nỗi uất cay này, nỗi đau này
Khắc sâu ngàn đời
Rồi nhân thế miệt mài
Cứ theo vô tình trôi mãi
Đơn côi bóng ai
Vạn lộ lạnh buốt thân trai
Rồi quen với đắng cay
Xót xa chi niềm đau ấy
Xóa hết tháng ngày
Hận sầu muôn lối bủa vây
Đành thôi câm nín
Bước đi lặng thinh
Cho qua nhanh cõi tình
Còn đâu thiết tha
Hàn lộ đơn lối mình ta
Đời này tan vỡ
Tìm chốn âm u ta xây riêng ngục tù
Vực sâu nhớ thương
Mong chi bình minh chán chường
Vùi chôn ký ức, độc bước cõi sầu
Còn hoài nhung nhớ, mãi còn thương đau
Đường về xa xăm, lạnh lẽo trắng nhòa
Miền băng giá … là lối riêng ta