Xa vắng vài năm nay trở về, thấy em mà anh bỗng giật mình mới hôm nào em còn là cô bé tí,vẫn hay nũng nịu đòi ô-mai mắt nai hãy còn ngơ ngác
Nay em xinh tựa như tiên giáng trần, nhiều nơi ngấp nghé trầu cau xin anh chỉ là tay trắng nên dám mộng gì đâu.
Đôi tám tuổi xuân em vừa tròn, mối mai nhiều nơi lắm kẻ dòm, mẹ em thường hay bảo rằng con đã lớn, hãy lo hãy liệu việc trăm năm gái cưng mẹ tùy con đấy, nhưng sao trong lòng em còn e ngại, người ta chót luỡi đầu môi thôi, em thì nào em có mơ mộng gì cao.
Nếu em thật tâm chẳng màng phú quý, xe hơi lầu cao chẳng mờ đôi mắt, nếu em chỉ mơ một mái tranh thơ
có hai trái tim vàng đá không phai, em kiếm đâu xa ngoài anh nữa
Sao không coi người ta như ngày xưa ? không kêu người ta con nhỏ đi mà nhìn người ta ngẩn ngơ ?
Thôi trách làm chi anh tội nghiệp, lúc xưa ai nào biết mà ngờ thế anh đi cậy nhờ mai mối tới, dẫn sang nói chuyện cùng ba mẹ miếng cau miếng trầu đưa lối.
Cho đôi ta thành nên duyên sắt cầm, đôi ta mãi mãi gần bên nhau, ngôi nhà tranh hai trái tim đá vàng chẳng phai...