Giờ có nói xin lỗi thì, cũng đã quá đủ để em tránh xa anh
Với tất cả nỗi nhớ vì, anh không tôn trọng khi em bên cạnh
Một lần tha thứ, hai lần tan vỡ, trái tim mình vỡ đôi
Tội đồ ờ mình một tên tồi tệ, bất giác nhận ra thì giờ đây, anh đã mất em thật rồi
Bầu trời đầy mây, đoạn đường bắt đầu giữ em lại là từ đây
1-2 anh cũng chẳng thể nhớ, tâm tri anh mong lung giữa dòng người cứ vô thức mà anh chạy
Chạy để tìm điều bỏ lỡ, chạy để hiểu được điều em phải gánh chịu
Chợt, mưa đã rơi, trên phố đông, mặc áo mưa anh vẫn đi
Theo bản năng đi về nơi là tất cả, với những điều thật là mộng mơ
Lòng thật đau, em không gặp, tin chẳng xem, anh thật khờ
Mất rồi có đáng để được tha thứ hay anh ta chỉ giả bộ được vài giờ
Không, tôi yêu cô ấy hơn tất cả nhưng bên nhau anh lại quá ơ thờ
Tại sao em rời xa, là vì tôi không tôn trọng
Tại sao em lại rời xa, là vì tôi đã không tôn trọng
Cứ nghĩ mãi thuộc đời ta, nên anh đã không trân trọng
Giờ thành hai bầu trời xa, nước mắt rơi ra hai dòng
Anh không mong sự tha thứ từ em, với những thứ anh tạo ra, kẻ từ hình là anh nên chết trong sự đọa đày
Là kẻ đã gây ra được tai họa này, anh sẽ không giãi bày
Em đã quá tổn thương, em đã chịu đựng đủ
Vì anh vẫn cứ vấn vương, nên tình mình giờ mới cũ
Sao anh xứng đáng có thể nào được tha thứ
Anh thì hiểu quái gì về em chứ
Nhưng em ơi, anh sẽ đi và sẽ chờ, dù chỉ là 1 ngày, 1 tháng hay 1 năm
Anh sẽ đi tìm về nơi em là tất cả, dù chỉ thấy hay chỉ gần được em thêm một chút
Cơ hội để anh nói, lời yêu em lại tăng lên, đừng để mình im lặng vì thời gian là kỷ niệm
Cho chân thành này được cơ hội được cạnh bên, cuộc đời này là yêu em chứ chẳng còn là trách nhiệm
Anh không phủ nhận anh đã quá bận tâm vào các chuyện khác
Tình mình rạn nứt, tâm trí xuyên tạc, chẳng còn ai có thể gánh vác
Một lần hai lần, rồi đến vỡ òa, đỉnh điểm tan vỡ dù chẳng ai từng muốn chia xa
Tiếp tục thì lại sợ đau khổ, cách xa chỉ là bước đầu của vạn dặm để tiến đến khổ đau