Đây cỏ úa gối ngang khi chiều buông xuống
Đây liễu xanh sáo kia cứ văng vẳng
Uổng công đã bấy lâu nay còn mê đắm
Quan khách xa có ai nhớ ta được
Năm tháng dần trôi qua
Bình phong dài nghiêng bóng che hình dáng ai
Màu son đỏ tươi thắm loang mờ ý tranh
Ngợp trời một nỗi bi hoan mở ra
Khúc Tây Sương vang lên thầm hằng mong
Được như thân xiêm y vương bụi trần hứa hẹn nhau
Ngồi tô điểm son phấn che hồi ức xưa
Vòng quay vòng chiếc máy xưa vừa hát lên
Rồi cầm một bức phong thư đã phai
Nét mi ai đôi lông mày của ai
Rồi vang vang lên thanh âm uyển chuyển khúc nhạc xưa
Che đậy hai ba tiếng thở than bằng hương áo nồng
Vô tình chia ly cứ dửng dưng, giờ phương trời nao
Ôi người nay đang khoác lên tấm thân xiêm y đầy hoa đẹp
Khi vở thanh mai quân tử gặp nhau rồi ta biệt ly
Giam mình trong giấc mơ hoang đường lâu nay cứ trôi dạt
Ta yên lặng ta không quản sớm chiều cứ ngủ yên
Che đậy hai ba tiếng thở than bằng hương áo nồng
Vô tình chia ly cứ dửng dưng, giờ phương trời chốn nao
Ôi người nay đang khoác lên tấm thân xiêm y đầy hoa đẹp
Khi vở thanh mai quân tử gặp nhau rồi ta biệt ly
Giam mình trong giấc mơ hoang đường lâu nay cứ trôi dạt
Ta yên lặng ta không quản hôm chiều ta chìm đắm
Cho trọn vở bi hoan nhưng có cho ai san sẻ mối tơ tình
Lung lay vài ngọn tim đèn trong một nơi không gian lặng câm
Ai bỏ quên chốn xa hoa giờ đâu ai nhớ lại
Chưa tan hoài mộng chia lìa lúc người ra tiễn biệt ta
Còn ai cùng say đắm cùng xem vở xưa cũ mãi cùng ta
Còn ai vì ta phải đứng lại
Thầm mãi bên xiêm áo này đây