Rồi một hôm tôi gặp nàng đem tiếng hát cung đàn với niềm yêu lai láng.
Nhưng thang ôi quá bẽ bàng bao tiếng hát cung đàn người chẳng màng còn chê chán.
Nhìn đời thất lắm phủ phàng mượn tiếng hát cùng đàn quên niềm đau dĩ vãng.
Hay đâu giông tố lan tràn lên gác tía huy hoàng siu đỗ theo nước mắt nàng.
Còn đâu đâu lá ngọc cành vàng.