Khi dòng nước đến đây,
gió nồm đang thổi
Giữ lấy nỗi nhớ quê hương của lữ khách lãng du
Khi dòng nước đến đây,
mưa cuốn thành từng sợi nhỏ
Cuốn xung quanh
để kết nối đôi ta trong thế giới này.
Em ở bên cạnh anh là do duyên số
Duyên phận được viết nên trên đá Tam Sinh(*)
Một phần vạn của tình yêu
cũng nên nỗi ngọt ngào
Anh thà được chôn vùi trong đó
Cuộc đời cứ trôi đi, (**)
Ngày tháng cứ trôi đi
Anh nhìn vào khuôn mặt em, thật sâu
Một gương mặt với sự dịu dàng của cơn giận
Sự dịu dàng của nỗi phiền.
Chúng ta đâu nào hiểu
sự dày vò của yêu và hận,
lòng thiện ý và sự thù hằn
Chúng ta từng nghĩ
yêu cũng nhẹ nhàng như gió và mưa
Tin rằng yêu nhau một ngày
có thể chống lại sự vĩnh cửu
Hãy làm khoảnh khắc này đóng băng.
(giữ lại khoảnh khắc này)
Chúng ta chẳng hiểu
cách biểu đạt sự hiền hòa
Chúng ta từng nghĩ chết cho tình yêu
là một lời nguyền xưa cổ
Đau đớn làm sao
khi phải xa rời những mối ưu phiền?
Những nỗi đau ấy mới nhiều làm sao?
Khi giấc mơ bị chôn vùi
trong màn mưa của Giang Nam