Em đã bước ra đi thật xa,
Mang hết yêu thương đời ta,
Vùi trong bao nỗi đau,
Biết đã bấy lâu, tình đâu còn dành cho nhau.
Thôi hết những đam mê ngày xưa,
Anh bước đi trong chiều mưa,
Tìm nơi đâu bóng em, sao nghe vắng tênh,
Từng đêm lòng ôi cô đơn.
Một lời yêu mong manh, sao em lại quên nhanh,
Nỡ cất bước đi cách xa.
Một mình anh ngồi đây ôm bao nỗi đau,
Mùa đông dường như vây quanh.
Và giấc mơ xa thật rồi, hãy khép đôi môi một lần.
Rồi sẽ không bao giờ buồn trên mi
Và để tim ta một lần quên đi,
Đừng trách yêu thương nhạt nhòa,
Hạnh phúc không như ta ước muốn.
Năm tháng sẽ xóa đi bao muộn phiền,
Để trái tim ta ngàn đời không còn thương đau.
(Người làm cho ta niềm đau biết co phôi phai… nụ hồng năm xưa giờ đây đã úa phai như đời anh… vì tình yêu đó…)
Giấc mơ xa thật rồi…không còn thương đau.