Người em bấy lâu yêu là ai?
Em cũng chưa hiểu được, liệu đáng để mình thương?
Nhìn trời cao em cứ ước ao
Người con gái ấy chưa xuất hiện, em hạnh phúc biết bao...
Một lòng vun đắp một người, em chỉ nhận lấy rã rời...
Vậy là em với, người mà anh cưới, có khi khác nhau rồi.
Trong tình yêu, khó nhất vẫn là chữ tin
Nên lúc thấy anh bên cạnh ai làm sao mà em quên.
Có mấy ai nhìn lại khi yêu mình chịu hy sinh ít nhiều?
Chẳng biết đúng hay là sai, chỉ hiểu một điều: quá yêu nên nhẫn chịu
Vậy người cạnh anh là ai? Em là ai?
Tại sao hai người lại trông như chẳng hề biết sai?
Phải chẳng vì, anh cứ nghĩ em ngây dại?
Chính lúc anh để cô ta xen vào cuộc sống giữa chúng ta
Đã quá một lần em nghĩ đến làm chuyện chẳng nên với bản thân.
Rồi nhận ra bao ngày qua níu anh quá, làm anh khó chịu mà vung tay để em cách xa
Ngốc như em, chẳng ai hiểu, chẳng ai chịu.
Giá như cô ta đừng đến, sẽ nguyên vẹn...