Phá tan cái câu chuyện gỉ sét này
Đứng cô độc giữa ánh hoàng hôn xế chiều
Một cái bóng bé nhỏ trải dài trên con đường
Mở đầu giữa dòng người tấp nập
Hòa minh vào đám đông đó
Tôi lại đang suy nghĩ về tương lai theo cách của mình
Khiến tôi suy sụp, tôi muốn tàn phá
Khiến tôi suy sụp, kêu gào và vứt hết tất cả
Khiến tôi suy sụp, tôi đang làm gì thế này
Tôi muốn đời tôi rực cháy khi tôi vẫn còn màu trắng thuần khiết
Gào thét giữa những ngày tháng trôi qua vô ích
Tôi muốn lao thẳng ra khỏi con đường tăm tối này
Tôi muốn vung nắm đấm này thoát khỏi u mê
Tất cả chỉ để sống một cuộc sống
Thật sự không giả dối
Giả như một ngày chúng ta biến mất khỏi cõi đời này
Chắc chắn chẳng có gì thay đổi cả
Con đường tấp nập, dòng người cứ đến rồi đi
Hết mùa này rồi dến mùa khác, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại
Khiến tôi suy sụp, tôi muốn tàn phá
Khiến tôi suy sụp, kêu gào và vứt hết tất cả
Khiến tôi suy sụp, tôi đang làm gì thế này
Tôi muốn đời tôi rực cháy khi tôi vẫn còn màu trắng thuần khiết
Gào thét giữa những ngày tháng trôi đầy lo âu
Tôi muốn lao thẳng ra khỏi con đường tăm tối này
Tôi muốn vung nắm đấm này thoát khỏi u mê
Bởi vì ta không có nhiều điều quí giá…
…để mà giữ đâu
Nếu là những gì ta có được, thì ta không cần nó
Tôi muốn bị xem là kẻ ngốc bị ghét bỏ
Tôi không giỏi để cười hay dược yêu thương
Thế thì vẫn ổn mà. Bởi tôi chỉ có thế thôi
Tôi muốn đời tôi rực cháy khi tôi vẫn còn màu trắng thuần khiết
Gào thét giữa những ngày tháng trôi qua vô ích
Tôi muốn lao thẳng ra khỏi con đường tăm tối này
Tôi muốn vung nắm đấm này thoát khỏi u mê
Tất cả chỉ để sống một cuộc sống
Thật sự không giả dối