Anh gặp em ngay lúc trái tim của em đang vỡ tan
Khi ấy đôi mắt em vẫn còn những hoang mang
Anh mặc hết quá khứ và đến với em chân thành như
Một người yêu mới của riêng em.
T-ĐK:
Đến một ngày bỗng nhìn lại hình như đã sai điều gì thấy lạ kỳ
Người em mỗi đêm thầm thì chẳng phải anh đây
Có lẽ vì quá ngộ nhận mà anh đã luôn lầm lì
Thấy nhiều lần người đã với ai trở về
Mà chẳng thể buông tay.
ĐK:
Giờ anh cố níu cũng chẳng được thêm lâu
Và em cố giữ cũng chỉ càng thêm đau
Chuyện ta có lẽ sẽ chẳng đi đến đâu
Thì thôi ta giải thoát cho nhau.
Là anh cố chấp khi cứ mãi đứng sau
Tưởng rằng sẽ khiến em có thể quên mau
Nhưng có lẽ anh đã sai từ đầu.
T-ĐK:
Đến một ngày bỗng nhìn lại hình như đã sai điều gì thấy lạ kỳ
Người em mỗi đêm thầm thì chẳng phải anh đây
Có lẽ vì quá ngộ nhận mà anh đã luôn lầm lì
Thấy nhiều lần người đã với ai trở về
Mà chẳng thể buông tay.
ĐK:
Giờ anh cố níu cũng chẳng được thêm lâu
Và em cố giữ cũng chỉ càng thêm đau
Chuyện ta có lẽ sẽ chẳng đi đến đâu
Thì thôi ta giải thoát cho nhau.
Là anh cố chấp khi cứ mãi đứng sau
Tưởng rằng sẽ khiến em có thể quên mau
Nhưng có lẽ anh đã sai từ đầu.
ĐK:
Giờ anh cố níu cũng chẳng được thêm lâu
Và em cố giữ cũng chỉ càng thêm đau
Chuyện ta có lẽ sẽ chẳng đi đến đâu
Thì thôi ta giải thoát.
Người như cánh én mưa giông kéo qua đây
Tựa vào thân cây che những vết thương đầy
Khi bão qua đi người cũng bay đi.
[F] Anh gặp em ngay lúc trái tim của [Em] em đang vỡ [A7] tan
Khi [Dm7] ấy đôi mắt em [G] vẫn còn những hoang [C] mang
[F] Anh mặc hết quá khứ và đến với [Em] em chân thành [A7] như
Một [Dm7] người yêu mới của riêng [G7] em.
T-ĐK:
[F] Đến một ngày bỗng nhìn lại hình như đã [Em7] sai điều gì thấy lạ kỳ
Người em mỗi [Dm7] đêm thầm thì [G7] chẳng phải anh [C] đây
[F] Có lẽ vì quá ngộ nhận mà anh đã [Em7] luôn lầm lì
Thấy nhiều lần người đã với [Dm7] ai trở về
Mà [F] chẳng thể buông [G7] tay.
ĐK:
Giờ anh cố [F] níu cũng chẳng được thêm [G] lâu
Và em cố [Em] giữ cũng chỉ càng thêm [Am] đau
Chuyện ta có [Dm7] lẽ sẽ chẳng đi đến [G7] đâu
Thì thôi ta [C] giải thoát cho nhau.
Là anh cố [F] chấp khi cứ mãi đứng [G] sau
Tưởng rằng sẽ [Em] khiến em có thể quên [Am] mau
Nhưng [Dm7] có lẽ anh đã [Fm] sai từ [C] đầu.
T-ĐK:
[F] Đến một ngày bỗng nhìn lại hình như đã [Em7] sai điều gì thấy lạ kỳ
Người em mỗi [Dm7] đêm thầm thì [G7] chẳng phải anh [C] đây
[F] Có lẽ vì quá ngộ nhận mà anh đã [Em7] luôn lầm lì
Thấy nhiều lần người đã với [Dm7] ai trở về
Mà [F] chẳng thể buông [G7] tay.
ĐK:
Giờ anh cố [F] níu cũng chẳng được thêm [G] lâu
Và em cố [Em] giữ cũng chỉ càng thêm [Am] đau
Chuyện ta có [Dm7] lẽ sẽ chẳng đi đến [G7] đâu
Thì thôi ta [C] giải thoát cho nhau.
Là anh cố [F] chấp khi cứ mãi đứng [G] sau
Tưởng rằng sẽ [Em] khiến em có thể quên [Am] mau
Nhưng [Dm7] có lẽ anh đã [Fm] sai từ [C] đầu.
ĐK:
Giờ anh cố [F] níu cũng chẳng được thêm [G] lâu
Và em cố [Em] giữ cũng chỉ càng thêm [Am] đau
Chuyện ta có [Dm7] lẽ sẽ chẳng đi đến [G7] đâu
Thì thôi ta [C] giải thoát.
Người như cánh [F] én mưa giông kéo qua [G] đây
Tựa vào thân [Em] cây che những vết thương [Am] đầy
Khi [Dm7] bão qua đi người [Fm] cũng bay [C] đi.