Em thật đẹp, đẹp đẹp
Giống như nụ hoa trong sớm mai
Nhưng mà anh còn ngủ, chắc bởi
Vì đêm qua uống cạn nước mắt cho đến say
Em thật đẹp đẹp đẹp hơn cả dòng sông tinh khiết
Anh không thể soi mình, vì anh biết
Mình đã lạc ở trong sa mạc đến muôn kiếp
Đẹp không có từ nào diển tả
Như là một kho tàng giữa biển cả
Có đôi lúc sóng biển nhẹ yên ả
Nhưng cũng có lúc khiến thành trì phải nghiên ngã
Không thể ta được em bằng lời nói
Chỉ biết nhìn, bức hình màu thiên thanh
Anh họa một nét để rồi phối, cảnh vật chỉ mong em nhìn liền yêu anh
Nhan sắc đôi môi say mê
Theo em anh quên đường về
Ánh mắt ấy lả lơi
Lướt ngang qua anh trái tim gọi mời
Em như kẻ cướp linh hồn
Tâm tư anh đang bồn chồn
Em làm anh tăng độ cồn
Đi đến nới không ai làm ồn
Nghiêng nước nghiêng thành rồi em ơi đừng trêu anh
Điều hòa lâu bai nhiêu cũng chẳng thể giá lạnh
Nghiêng nước nghiêng thành rồi giờ anh không biết đau
Đừng hỏi anh đêm qua anh đã đưa em đi đâu
Em thật đẹp đẹp đẹp, còn hơn sông nước hữu tình
Nhưng anh khô khan, không thể chiêm ngưỡng
Chỉ biết lau nước mắt của mình
Em thật đẹp đẹp đẹp, đến nổi vượt xa tầm với
Nhưng mà anh chỉ chạm được hình trăng dưới nước
Bầu trời làm sao cầm tới
Em đẹp tựa như giai điệu thần khúc
Anh chỉ về em mổi cầm bút
Đặt bút anh viết về nỗi nhớ
Nhớ em đến từng giờ từng giây và từng phút
Anh không phải là kẻ đa tình
Nhưng sao con tim lại muốn buông lời
Em chỉ là một người bình thương
Nhưng sao mang vẻ đẹp sắc nước hương trời