Về đâu, ngày mai, đoạn đường xưa nhạt nhòa trong mắt
Về đâu, những giấc mơ, ngày mình bên nhau
Sao bên ta giờ, chỉ toàn nỗi đau
Em hỡi .... em đâu rồi
Tìm hoài ấm áp giữa đôi bàn tay trong từng đêm mưa
Em hỡi ! Em ơi ! Em nơi nào
Về lại đây bên anh ! Dù chỉ một phút giây thôi
Anh đã quá mệt mỏi với việc tìm kiếm em
Đã quá ngán ngẩm những con phố quen
Đã “quá” khi…ước gì… mọi thứ dừng lại khi đủ trọn vẹn
Còn em chắc đã ổn với việc trốn tránh
Cơn mưa ngày nào giờ cũng quên anh
Đau thương ngày nào giờ chỉ còn đếm bằng
Vài… ba giọt sầu muốn bỏ nhưng không đặng
Em à. Đừng giận anh cho đến khi bầu trời sáng
Bởi thói quen ấy sẽ hằn vào thời gian…
Rồi em có thấy không? Những lời anh đã nói…
Đã cố ngăn em lại nhưng mọi chuyện giờ cũng lỡ rồi
Anh vẫn cứ vậy nhưng đến một lúc nào ấy
anh phải trở nên mạnh mẽ để thích nghi với chuyện này
Còn em…
Nhắn gió, gửi mây, mang lời ca này đến e
Để em biết một điều, rằng nơi trái tim này... vẫn thế
Này em ngoan ơi ! Ngoài kia đông sang. Đôi bờ môi ... có rét run
Về lại đây đi em ... quyện vào lòng anh ... sẽ thấy ấm thôi.