Ngày anh đi em ngước mắt lên bầu trời để anh không thấy em đang bật khóc. Ngày anh đi em vẫn cố gắng mỉm cười để anh đi sẽ được bình yên.
Nhiều năm qua em vẫn cứ sống như vậy. Em đã cố quên anh dù không thể. Nhiều khi em suy nghĩ không biết anh sống thế nào? Có khoẻ không? Có được hạnh phúc không?
Dù rằng em đau nhiều lắm khi anh rời xa. Dù rằng em đã cố gắng không khóc vậy mà. Nhiều đêm nước vẫn cứ rơi chỉ vì em nhớ đến anh người ơi!
Vậy là em vẫn cố chấp yêu đơn phương vậy thôi. Rồi tự thầm trách con tim sao chẳng nghe lời. Có bao giờ anh nghĩ đến em dù một lần thôi?
Ngày anh đi em ngước mắt lên bầu trời để anh không thấy em đang bật khóc. Ngày anh đi em vẫn cố gắng mỉm cười để anh đi sẽ được bình yên.
Nhiều năm qua em vẫn cứ sống như vậy. Em đã cố quên anh dù không thể. Nhiều khi em suy nghĩ không biết anh sống thế nào? Có khoẻ không? Có được hạnh phúc không?
Dù rằng em đau nhiều lắm khi anh rời xa. Dù rằng em đã cố gắng không khóc vậy mà. Nhiều đêm nước vẫn cứ rơi chỉ vì em nhớ đến anh người ơi!
Vậy là em vẫn cố chấp yêu đơn phương vậy thôi. Rồi tự thầm trách con tim sao chẳng nghe lời. Có bao giờ anh nghĩ đến em dù một lần thôi?
[Dù rằng anh đau nhiều lắm khi em rời xa. Dù rằng anh đã cố gắng không khóc vậy mà. Nhiều đêm nước anh vẫn rơi chỉ vì anh nhớ đến em người ơi!]
Vậy là em vẫn cố chấp yêu đơn phương vậy thôi. Rồi tự thầm trách con tim sao chẳng nghe lời. Có bao giờ anh nghĩ đến em dù một lần thôi? Có bao giờ anh nghĩ đến em, người ơi?