lặng! nghe gió ru mềm, nghe gió ru mề cho những yêu thương còn mãi
cho ánh trăng vàng, cho ánh trăng vàng cho ánh sao trời rực chiếu. cho gió mang em về lại với anh, cho tình ta , a há !
nồng nàn! hương những đêm hè hương những đêm hè hương của muôn ngàn loài hoa
anh đã bên nàng, anh đã bên nàng ta ngắm sao trời rực chiếu. Nhưng em đã ra đi bỏ lại chốn đây. Anh lặng nghe , ình ta. bao cơn sóng vỗ bờ, bao cơn sóng vỗ bờ trong ánh nắng chiều hoàng hôn.
phiến đá hôm nào in dấu đôi mình người hỡi!
nhưng giờ đây anh chìm trong niềm đau bên những hàng dương
bậc thềm xưa có lá vàng rơi đầy người tôi yêu sao bây giờ đã xa
nơi chân đồi hoang vu anh ngồi nơi đây nhớ em, ơi người yêu dấu em giờ nơi nao phương trời có nhớ yêu thương thuở nào. để đem ngàn vì sao trên trời như mang nỗi buồn và sống cùng anh
trong muôn ngàn cơn mơ anh gọi tên em hỡi người, để rồi thức giác phải nhận ra đó chỉ là hoang tưởng ôi thô kềnh kệch. trong muôn làn khói trắng gương mặt em yêu trở lại hiền hòa với anh.
em ơi trong những ngày không em anh đã một mình tìm về yêu thương nơi một miền cát trắng, vẫn còn in dấu đôi ta. nơi đây anh vẫn lặng nghe gió và nơi đây anh vẫn còn xin gió. nhờ gió mang em yêu trở lại cùng anh!