Em không được phép buồn rầu
Bởi vì anh sẽ mang đi hết muộn sầu
Một ngày hai mươi tư tiếng trôi mau
Đừng bận tâm đến những nỗi đau
Em không được phép lạnh lùng
Bên cạnh anh đã quen giây phút thẹn thùng
Em nhìn anh bằng đôi mắt long lanh
Đêm về mang tương tư vây quanh
Anh say mắt môi lúc em cười
Phải đổi bấy nhiêu lấy một phút bên người
Dù rằng đông sang, xuân tàn, hạ đón lá thu vàng
Thì anh vẫn yêu mãi một người
Ngày đêm sớm khuya vẫn trọn kiếp không rời
Đừng lo lắng anh mãi cạnh bên
Dù cho lắm bão dông kéo đến
Em ơi
Anh cấm em rời xa khi tình đang xanh ngời
Gió đông lạnh quá anh cần em bên đời
Vắng em anh không cười
Phố đông như không người
Đừng để anh phải một mình này em ơi
Anh cấm em cứ mãi mang buồn đau trong người
Đời dối gian ngang trái anh ở ngay đây rồi
Khóc đi cho vơi sầu
Phút giây em gối đầu
Là thế giới anh nhuộm màu tình đậm sâu
Anh không tin phép tiên đâu
Nhưng mà em cho anh thấy phép nhiệm mầu
Chẳng hiểu sao lại mang nhung nhớ đêm thâu
Khi mà em ngang qua trong đầu
*chắc là vì
Em xinh tươi nhất trần đời
Em là hoa, luôn khoe sắc rạng ngời
Em rời xa anh không thể sống em ơi
Nên là hãy cứ kế bên thôi
Anh cấm em buồn một mình
Vì thế không giống như một cuộc tình
Để anh lau khô sầu trên mi mắt
Vì nhìn em khóc là một cực hình