Em đang ở đó, đợi tôi đón em về
Ôm trong vòng tay mà sao em vẫn không nói một lời
Đôi mắt mờ đi, em chìm vào hư vô
Tôi chỉ còn chút thời gian để đưa em về nơi thiên đường
Ngày em đi
Mây kéo về khóc với tôi
Rồi vội vàng tan nhanh
Ngày em đi
Gió nhẹ nhàng đưa em nhỏ bé
Về phương trời kia không còn đau thương
Rồi một mai, mình sẽ được gặp lại nhau
Dẫu bao kiếp sau
Chỉ cần nhìn thấy em vẫn bình yên
Chỉ cần nhìn thấy em không ngả nghiêng
Giữa cuộc đời
Nắng vẫn xanh ngời
Vì có tôi ở đây
Chở che cho em ngàn đời
Em đừng lo
Em đừng lo
Em nhỏ ơi, tôi nghe em ầm ừ
Mặt khác liệu có phải tiếng gầm gừ
Tôi vô tình tự hủy hoại đi
Chính cái bóng hình vĩ đại của mình
Bên trong mắt em
Cả việc tôi mất em chỉ tại chần chừ
Giấy trắng
Tay tôi thấm mi em một nùi
Ngượng nghịu
Vì cơ thể em toát ra chục mùi
Giờ liệu còn thời gian
Để nói lời ngọt bùi
Sao mà cứ phát ra tiếng sụt sùi
Tôi tiến tới em thụt lùi
Em rút vô một góc
Rồi em khóc mặt lầm lì
Đưa mắt sang ngó tôi
Cùng những tiếng nấc chậm rì
Như thể không quan tâm
Về lời thế giới họ thầm thì, xầm xì
Em cật lực vùng vẫy
Với cơn đau khắp mình mẩy rồi nằm ì
Không ngừng ho
Người thì lại càng co
Em gào to, em cào tôi
Não tua nhanh tới phần ký ức
Sự trìu mến ta từng cho nhau
Bây giờ sắp là tàn tro
Hàng nước mắt đang ứa
Và tôi hứa mà em đừng lo
…
Vì có tôi ở đây
Chở che cho em mãi mãi
Em đang ở đó
Đợi tôi đón em về
Ôm trong vòng tay
Mà sao em vẫn không nói một lời