Em có từng..nhớ 1 ai..đến mức phải hét lên thật to
Và Em có từng..khóc thật lâu...để cho nước mắt hòa trong gió
Em có tin vào số mệnh...những gì ta có là trời đã ban
Em có tin...2 chữ tình duyên...và có tin hạnh phúc phúc tran gian
Em có từng..nhìn ngấm mưa rơi...rồi thả hồn minh vào trong đó
Em có từng..ngồi dưới hoàng hôn...cảm nhận tình anh gữi trong gió
Ai có từng hạnh phúc khi yêu...mà tình đầu không xa cách
Và ta đã từng...hạnh phúc có nhau..nhưng giò sau anh là lữ khách
Nhân gian người bước qua...duyên hữu tình mà ta đã có
Lặng lờ theo dòng thời gian...ta xa mọi thứ mà đời ban cho
Yêu trong hạnh phúc...trong vạn người đó là ai
Hay tất cả chỉ là thoáng qua...rồi trở về với thực tại
Anh cố ngủ 1 giấc thật sâu...mong tìm lại vài dòng kí ức
Nhưng tất cả anh làm vì ai...rồi đôi này cũng dần bất lực
Anh muốn ôm em thật chặc...vào lòng anh...như những ngày xưa
Như đầu còn...ừa anh vẫn biết...chỉ còn anh và những ngày mưa
Anh cố vẽ lên 1 bức tranh ....rồi lại tìm người ở trong đó
Đâu cần ai ngoài người anh yêu...khúc tình ca còn vương theo gió
Em ở đâu sau ta gọi mãi mà chẳng thấy ai hồi âm
Chết lặng giữa dòng người qua...em bước xa ta trong âm thầm
Nơi phố cũ cũa ngày xưa...em có từng quay trở lại
Nơi lần đầu ánh mắt chào nhau...em có còn vát trên vai
Nơi em bước qua đời anh...nơi em từng khắc tên ai
Nơi trở về với dòng quá khứ...xin cho anh được trở lại
Em có từng..nghĩ lại ngày xưa...khi đang vui bên người đó
Em có từng...nghĩ lại về anh...1 thằng hề nụ cười đỏ
Em có từng..khóc một mình khi tình đầu này dan vở
Và Em có từng..muốn níu thời gian...để không gặp lại nó trong mơ
Em có từng..nhìn ngấm mưa rơi...rồi thả hồn minh vào trong đó
Em có từng..ngồi dưới hoàng hôn...cảm nhận tình anh gữi trong gió
Ai có từng hạnh phúc khi yêu...mà tình đầu không xa cách
Và ta đã từng...hạnh phúc có nhau..nhưng giò sau anh là lữ khách
Từng có nhưng cũng vụt bay...khi tình ta xa trăm hướng
Đâu còn chung 1 đích đến...người ở đó ta một phương
Vát tên ai đi khắp nẻo đường...trong những ngày mình đã qua
Rồi đặt lại...trong 4 vách ngăn...mặc kệ cho người giờ đã xa
Nơi cánh cữa trở về quá khứ...em vô tình mà đống nó lại
Nơi nước mắt ta hòa vào nhau...anh vô tình vát nó trên vai ai
Một lần cuối anh gọi tên em... cũng cười và đáp lại
Thêm lần nữa anh gọi tên em...nhưng sau chẳng thấy tiếng ai
“Thế nhận tình mà người từng vai..đến khi nào người sẽ trả
Để tự tình người lại trao ai....rồi lướt qua ta như người lạ
Yêu cho say đấm...giờ gặp mặt nhau cũng chẳng cười
Lặng lẽ theo dòng thời gian..ta bước qua nhau giữa kiếp người”
Khi ánh mắt giờ ta nhìn nhau...anh cớ ngỡ rằng người xa lạ
Đâu còn như là lúc trước...2 khoảng cách giờ sao xa quá
Khi ở đó...ta có thể với tới....nhưng mà sau bàn tay không thể
Đương nhưng vách ngăn cũa sự vô tình...đã không cho 2 ta tìm về