Một ngày hiếm hoi anh ngồi rảnh rỗi và anh thắc mắc đôi điều
Một điều cần thiết mà anh chưa biết khi lỡ rơi vào tình yêu.
Một chiều nhá nhem anh chờ đón em và anh bỗng nhớ ra rằng,
Hỏi em khe khẽ một câu thôi nhé ngày nào cũng thế
Hừm…
Em ăn sáng chưa? Mì tôm hai trứng?
Ăn thêm chút xôi thêm chút muối vừng?
Đêm qua có mưa
Hơi buồn
Mà em ăn sáng chưa?
Hôm nay biết đâu tự nhiên em đói…
Hay em ốm đau mà em không nói…
Nên anh nhắn tin ân cần:
“Này! Em ăn sáng chưa?”
Thường ngày nhớ em anh ngồi nghĩ xem gặp nhau nên nói gì đây,
Vì anh cục súc còn em đôi lúc tâm trí treo ngược cành cây.
Một ngày lỡ đâu anh nằm quá lâu và anh không nhớ ra mình,
Thì em hãy nhớ và xin em chớ quên,
Ăn sáng mỗi ngày!
Em ăn sáng chưa? Mì tôm hai trứng?
Ăn thêm chút xôi thêm chút muối vừng?
Đêm qua có mưa
Hơi buồn
Mà em ăn sáng chưa?
Hôm nay biết đâu tự nhiên em đói…
Hay em ốm đau mà em không nói…
Nên anh nhắn tin ân cần:
“Em ơi sáng nay trời xanh mây trắng.
Anh mang ghế ra ngoài sân phơi nắng.
Anh đang nhớ em
Hơi nhiều…
Mà em ăn sáng chưa?”
Hôm nay biết đâu tự nhiên em đói...
Hay em ốm đau mà em không nói…
Nên anh nhắn tin ân cần:
“Này em ăn sáng chưa?”
Nên anh nhắn tin ân cần:
“Em ăn sáng chưa?”
Nên anh nhắn tin:
“Em à, đi ăn sáng đê!”