Hàng ghế đá nơi em đã hẹn, anh ra đó chờ chút em qua
Có một chuyện mà em cần phải gặp anh nói rõ
Vội đi tới nơi em đã hẹn, rồi bỗng chốc dáng em vừa qua
Anh mĩm cười có chuyện gì mà vội vàng em ơi
Tự dưng thấy em không nói gì, em bật khóc như đứa trẻ con
Anh chẳng hiểu và chẳng kịp nghĩ điều chi thế nhỉ
Vội lau mắt đôi mi thấm buồn, và em nói chúng ta phải quên
Những kỉ niệm này xóa hết từng ngày tụi mình chia tay
Khi nghe những lời nói của em sao tin được
Đôi ta còn đang đắm say bên nhau vậy mà
Sao nay đột nhiên em bỗng chia lìa, tiếng nấc nghe như nghẹn tim
Chia tay mà em nói câu dễ dàng vậy sao
Để rồi một trong hai ta phải như thế nào
Điều đó là cú sốc cho anh rồi, là tiếng sét bên tai
Do khi mà em kể em quen anh như vậy
Đôi ba lời nói bàn tán lời ra lời vào
Thâm tâm ngổn ngang phản đối gia đình, nhất quyết bảo vệ tình yêu
Sau bao thời gian khó khăn tưởng chừng êm xuôi
Vậy mà ở nhà em đã kén em đi rồi
Giờ em cũng chẳng biết làm gì, em cũng đâu muốn như vậy
Thật tâm giờ em rất đau lòng, duyên phận sao trớ trêu vậy