Bước chân mải miết không dừng
Mình ai lặng lẽ trên đường cầu xinh
Đen với trắng chưa từng ai biết
Dẫu nhọc lòng đâu tiếc thân trai
Đường quê sải cánh xa mờ
Hồn quê vẫn ngọt những lời mẹ ru:
“Tre xanh tự bao giờ
Thân gầy guộc lá mong manh
Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi đá vôi bạc màu”
Khát khao sống ngàn thu thỏa chí
Cánh chim bằng trong gió tung bay
Ơn nghĩa chia xẻ nhân thế
Ngàn năm vĩnh viễn…