Anh biết là thật vớ vẫn, việc nhớ em không được phép nữa
Thâm tâm em đâu cần anh trước giờ luôn bận cài then khép cửa
Đắng cay nhân tình thế thái, càng tự cấm anh lại càng mơ
Dù chuyện đó là chuyện hảo huyền nhưng ai lại nỡ quên một nàng thơ
Lúc anh tệ em ở cạnh bên cho mượn hơi ấm không nói một lời
Đâu ai biết đan năm ngón tay lại là thời khắc đéo bám một đời
Nhưng không là người thường xuyên từng đưa em đi đón em về
Vậy trong em là gì thế? Có phải là trái tim bên lề?
Tự ảo tưởng người khác thương mình thì có thua gì một gã điên
Phá nguyên tắc uống say ba lần cười nói một mình trong lúc ngã nghiêng
Thật ra là anh chỉ là bạn và em xuất hiện chỉ để ủi an
Thật ra em còn lựa chọn khác vì em xinh đẹp và lại giỏi giang
Tỏ ra mình ổn thật ổn dù hai má hóp tong teo
Vầng mi thâm quần còn ráng nâng niu niềm nhớ đôi mắt trong veo
Trên cơ thể đã nhiều vết xước vì quá nhiều lần anh giận tức
Anh mà em biết đã vì em trở nên điên cuồng mất nhận thức
Vậy thì đừng nghe nhạc anh nữa vì nhạc anh chỉ toàn uất sầu
Em không thể xuất hiện ở đây! Em phải là bình yên lúc đầu
Vậy thì đừng nghe nhạc anh nữa em có thể vô tâm được mà
Anh chán việc phải đem đời tư chuyển thể thành những dòng nhạc mượt mà
Mùi nước hoa của ngày hôm ấy dạo trên phố Sài Gòn lúc xưa
Tóc em thơm, ngã màu nắng cháy anh muốn hôn trán em thêm chút nữa
Đủ thời gian có thể tỉnh ngộ đủ thương nhớ sẽ ngừng luyến lưu
Để có thể quên giọng em nói anh chọn nghe mình trong từng tiếng thu
Đôi lúc anh nghĩ anh đúng rồi có biết là mình đã sai đâu
Giao hưởng về em một bản chỉ để giữ lại thanh âm ngày mai sau
Thỉnh thoảng anh vẫn tự hỏi dòng nhạc về em có cần chủ đề
Không anh biết là chẳng hợp lí khi tên bài viết là sự não nề
Đã từng thề với chiếc máy tính không gõ lách cách kí tự tên em
Phá lời thề anh mất uy tín khi anh rãnh rỗi lại mở lên xem
Đêm nay gió lại đến bên anh thầm thì
Ngặt một nỗi chẳng hiểu tiếng gió nên anh chỉ biết ngồi đây lầm lì và
Những lời mà anh từng viết đó anh biết em chẳng muốn nghe đâu
Người khác gọi là kiệt tác còn đối với em chỉ là tiếng ve sầu
Nhàm chán và đầy ai oán chứa đầy cảm thán trong từng câu “rác”
Vát tâm tư qua từng câu hát thì nhạc với thơ có nào đâu khác
Thể xác mục nát anh đã khai thác hợp pháp
Những dòng tâm tư em không muốn hiểu vô tình vò nát vào hộp nháp
Nhấp đôi môi nặng mùi khói thuốc anh vẫn trau chuốt dòng nhạc tại gia
Em có thể chọn cách không nghe nhưng đừng xem đó là thứ đại trà
Đừng nghe những lời anh viết như một thói quen em khó bỏ
Vì anh chỉ là nghệ sĩ tự do với những tâm tư nơi xó nhỏ
Đừng nghe những lời anh viết như những giả thuyết ở trong phim
Vì đây lời thật việc thật tất cả đều lấy từ trong tim
Đừng đừng nghe những lời anh viết nếu em không hiểu anh viết về ai
Và đừng nghe những lời anh viết như một loại nhạc em để kề tai
Vậy đừng cố nghe nhạc anh nữa nếu em không hiểu anh đau thế nào
Nếu đây chỉ là dòng nhạc những khi rãnh rỗi em nghe thử xem thế nào?
Đừng nghe những lời anh viết như một thói quen em khó bỏ
Vì anh chỉ là nghệ sĩ tự do với những tâm tư nơi xó nhỏ
Đừng nghe những lời anh viết như những giả thuyết ở trong phim
Vì đây lời thật việc thật tất cả đều lấy từ trong tim
Đừng đừng nghe những lời anh viết nếu em không hiểu anh viết về ai
Và đừng nghe những lời anh viết như một loại nhạc em để kề tai
Vậy đừng cố nghe nhạc anh nữa nếu em không hiểu anh đau thế nào
Nếu đây chỉ là dòng nhạc những khi rãnh rỗi em nghe thử xem thế nào?