"Thấm thoát bao nhiêu năm rồi mà ta cách xa.
Giờ gặp lại em vẫn không nhạt nhoà.
Biết bao nhiêu kỉ niệm mình đã đi qua.
Vậy mà hai ta không thể bên nhau.
Dẫu biết nỗi đau bây giờ là những cơn mơ.
Vội vàng làm chi nở quay mặt đi.
Để nơi đây u buồn ngồi nhớ đến em.
Mà người đâu hay anh phải nhận lấy.
Đk:
Nhiều lần anh đây cố giấu bao lệ rơi.
Nhiều lần anh đã cố xoá tan kỷ niệm.
Ngày ngày anh đã phải tập làm quen.
Một cuộc sống em thiếu em người ơi ( đã cho anh )
Giờ thì anh chẳng biết nói thế nào đây?
Vì người yêu anh không phải em nửa rồi.
Thật lòng cảm giác ấy anh sợ lắm.
Này người ơi!Hãy quên đi những gì."