Gọi cuộc đời là những vị đắng
Khiến nước mắt ai rơi thành dòng
Phải nuốt đớn đau vào trong
Và đồng tiền dễ biến có thành không
Ta mang suy tư chất đống
Như con người ta chơi vơi khoảng rộng
Tự viết ra những lời ca, khóc cho đời ta
Rằng đời người vài lần chìm lắng
Vắt đôi chân lên vai mà chạy
Bị thao túng nơi vòng xoay
Mày tưởng như thế lại là hay
Dù mày có diễn tốt đến mấy
Cũng đến lúc hạ màn kịch tàn
Nhìn sâu nơi đôi mắt ấy, là lọc lừa dối gian
Tìm về chốn thôn quê thanh tịnh
Còn gì trầy xước hơn đôi chân mình ?
Dòng người tìm đâu hai chữ thân tình
Mà đâu ai níu chân mình
Ta muốn hóa đóa hoa Quỳnh
Thân trai lo gia đình
Để thân buông lơi nghỉ ngơi loại tâm tính
Không biết ta cần gì đây ?
Sợ cô đơn nhưng lại muốn một mình
Ta mang triệu chứng sợ độ cao
Nhưng ta muốn bay giữa không trung
Bận làm nhạc từ sáng đến tối
Quên việc bỏ mất bữa trưa
Lòng người nhiều lúc nắng mưa
Đời tao từng phải ăn cơm thừa
Xuất phát từ một thằng nông thôn
Bôn ba bốn nơi phương trời
Từng bị gọi là thằng danh ôn
“Kiếp này mang vong nghệ sĩ trong hồn”
Đời ta ta sống – sân khấu hay ra đồng
Chủ tịch hay lao công – khi họ còn trông mong
Cứ miễn sao là sống.
Gọi cuộc đời là những vị đắng
Khiến nước mắt ai rơi thành dòng
Phải nuốt đớn đau vào trong
Và đồng tiền dễ biến có thành không
Ta mang suy tư chất đống
Như con người ta chơi vơi khoảng rộng
Tự viết ra những lời ca, khóc cho đời ta
Rằng đời người vài lần chìm lắng
Vắt đôi chân lên vai mà chạy
Bị thao túng nơi vòng xoay
Mày tưởng như thế lại là hay
Dù mày có diễn tốt đến mấy
Cũng đến lúc hạ màn kịch tàn
Nhìn sâu nơi đôi mắt ấy, là lọc lừa dối gian
Ngoài kia nhiều thằng muốn chơi tao
Lạng Sơn bọn này đứng hơi cao
Không tiếp thôi chào !
Còn mơ đời người kiếp tiêu dao
Tụng danh họ đều biết tên tao
Nghe Chiến khơi mào
Xuất Sơn Mệnh Lớn, bôn ba rèm pha
Để thân nhập tâm tâm, tâm tịnh
Bèo dạt trầm luân tao không thất kinh
Muối xương một sớm sâu xa ngại va
Chuyện qua trầm ngâm, ngâm vịnh
Lòng dạ nhiều pha Thập Tử Nhất Sinh
Tai nghe chua cay bao lâu nay thì đ*o quan trọng
Tim tao như băng đêm hung hăng tranh ăn đầu nóng lên
Thiên Lôi che mây không ghê tay thì rất quan trọng
Bao nhiêu ơn mang trong tâm can
Sao sao lại chóng quên ?
Nước đi bản năng tham vọng
Trước khi làm căng khoang họng
Đâu tiếc chi vài ly anh em lại phi
Cho âm vang còn ghi thong dong
Đưa trappin Lạng Sơn lan rộng
Sao số sinh trời thương mang mộng
Đốt nó khi tàn đông, cho nhãi danh càng ngông
Em cũng đâu chờ mong lông bông
Làm đâu sợ sai
Sao vẫn cứ mãi cứ mãi nghĩ suy nghi ngờ
Lơ mơ lang thang tay cơ không nói vu vơ
Biết ai
Bao nhớ nhung trong đêm dài
Gọi cuộc đời là những vị đắng
Khiến nước mắt ai rơi thành dòng
Phải nuốt đớn đau vào trong
Và đồng tiền dễ biến có thành không
Ta mang suy tư chất đống
Như con người ta chơi vơi khoảng rộng
Tự viết ra những lời ca, khóc cho đời ta
Rằng đời người vài lần chìm lắng
Vắt đôi chân lên vai mà chạy
Bị thao túng nơi vòng xoay
Mày tưởng như thế lại là hay
Dù mày có diễn tốt đến mấy
Cũng đến lúc hạ màn kịch tàn
Nhìn sâu nơi đôi mắt ấy, là lọc lừa dối gian