Đời như cơn sóng, theo nhau về nơi cuối trời. Người đi đi mãi, lang thang về nơi chốn nào, tìm chi ta hỡi, nơi dương trần đầy bất an, tìm chi hỡi người trên đường đời trôi nổi.
Bình minh tươi sáng, bao nhiêu cuộc vui vẫy gọi. Tài năng danh tiếng, vinh hoa giàu sang đón mời. Hoàng hôn buông xuống, chỉ còn niềm đau tiếc thương, tàn theo tháng ngày, bao mộng ước tương lai.
Tìm đâu ta hỡi, nơi không biệt ly khóc than, nơi bao buồn đau biến tan, nơi tâm hồn được thái an. Tìm đâu ta hỡi, nguồn chân lý sáng soi cuộc đời. niềm an ủi chứa chan hy vọng, một tình yêu mãi không thay dời.
Thời gian trôi mãi, mênh mang về nơi cuối trời. Người đi đi mãi, về đâu phía sau cuộc đời. Nào ai hay biết, có hy vọng cho thế nhân, về đâu hỡi người, nơi được sống vĩnh an.
Lòng người cô đơn, bâng khuâng nhìn năm tháng dài, tìm một tình yêu, cho ta niềm vui bất tận. Tình yêu tan biến để lại niềm đâu xót xa, Niềm tin tắt dần, cuộc đời đầy gian dối.
Trần gian tăm tối, chơi vơi ngập trong biển tội. Hờn căm tranh chiến, tan thương làm tan nát lòng, cuộc đua không dứt, nhân loại tìm đâu lối ra, còn chăng hỡi người mơ về chốn an vui.
Tìm đâu ta hỡi, nơi không buồn đâu oán than, nơi không còn lo chiến tranh, nơi nhân loại được nghỉ an. Tìm đâu ta hỡi, nguồn chân lý sáng soi cuộc đời. niềm nâng đỡ chứa chan hy vọng, một tình yêu mãi không thay dời.
Thời gian trôi mãi, mênh mang về nơi cuối trời. Người đi đi mãi, về đâu phía sau cuộc đời. Nào ai hay biết, có hy vọng cho thế nhân, về đâu hỡi người, nơi được sống vĩnh an.