Em ngồi đợi đến khi thấy ánh bình minh
Em chẳng hiểu tại sao mình đã ko đến
Em rời bỏ anh nơi ngôi nhà của niềm vui
Em chẳng hiểu tại sao mình đã ko đến
Khi em nhìn thấy phía ngày nắng tắt
Em ước gì mình có thể bay đi thật xa
Thay vì phải quì trên cát
Bàn tay đón lấy những giọt nước mắt tuôn rơi
Trái tim em như tẩm đầy rượu
Nhưng anh sẽ vẫn mãi trong lòng em
Mãi mãi...
Nơi nào đó ngoài biển cả bao la
Em có thể ra đi thật thanh thản
Nhưng rồi cũng chỉ là một túi xương
Lăn lóc một mình ngoài đường
Trái tim em như tẩm đầy rượu
Nhưng anh sẽ vẫn mãi trong lòng em
Mãi mãi...
Phải chăng điều gì đó làm anh bỏ chạy
Em cũng chẳng hiểu tại sao mình đã ko đến
Em cảm thấy trống trải như một cái trống
Và cũng chẳng hiểu tại sao mình đã ko đến...