Đã bao giờ em thử suy nghĩ, đến anh nơi này như thế nào không?
Có bao giờ em thử suy nghĩ, người từng vì em đến mức đau lòng?
À mà không, do anh đơn phương đến mức hóa dại
Chân tình này chỉ mỗi mình anh, nhận lại vết cắt trong tim khá dài
Và phải làm sao cho em hiểu được, ở phía đằng sau luôn có anh chờ
Có một người, luôn theo dõi em, mặc kệ người đời họ bảo là anh khờ
Yêu đơn phương, nên chẳng thể nào nói nên thành lời
Không thể tiến cũng không thể lui, nước mắt động mãi ở vành môi
Nhìn em và họ, ở bên nhau, tim anh dày vò như tan vỡ
Cắn chặt đôi môi, rung dòng lệ ướt, tình duyên vẫn còn nhiều dang dở
Là tình đơn phương, tình đơn phương, dù biết điều đó sẽ làm anh đau
Anh tự hành hạ bản thân từng ngày gương mặt cũng trở nên xanh sao
Đường thẳng song song, không thể nào, cùng kết thúc tại một điểm chung
Phải làm sao để, em thấy được, anh thương em chẳng có điểm dừng
Đường thẳng song song, không thể nào, cùng kết thúc tại một điểm chung
Phải làm sao để, em thấy được, anh thương em chẳng có điểm dừng
Đơn phương của anh là những niềm đau vết cắt trong tim từng nếm trải
Đau một lần đau thêm lần nữa cũng chẳng sao đâu vì đó là khái niệm
Vì yêu một người mà anh mù quáng đến mức đau lòng chẳng nói thêm
Vì yêu một người nên anh khờ dại buộc cách âm thầm vì nhớ em
Anh vẫn biết là bản thân cố gắng cách mấy cũng chẳng làm được gì
Là do duyên số chúng ta không thành thôi thì chấp nhận mình bước đi
Nên đành ngậm ngùi chôn giấu nỗi buồn
Đơn phương tận cùng vào phía trong
Tập cách quên em người anh thương nhất đến mức đau lòng em biết không
Anh đã từng đặt nhiều kỳ vọng dù biết tình này chẳng tới đâu
Hai con tim không hòa chung nhịp thì làm sao mình đến với nhau
Có đôi lúc anh tự thầm trách vì yêu đơn phương quá dại khờ
Đâm đầu vào như kẻ mù quáng rồi tự hy vọng và lại chờ
Chờ phép màu để tạo kỳ tích dù biết kết quả sẽ trắng tay
Trao cả yêu thương nơi tim anh có thứ anh nhận lại toàn đắng cay
Tình vẫn xa bay, chẳng biết nơi đâu là yên bình
Vì thân anh chỉ là cỏ dại đâu thể đủ sức giữ duyên tình
Đâu phải là ai cũng dám đánh đổi quãng đời tuổi trẻ để thương thầm
Chỉ là anh người luôn chịu đựng chỉ mong một ngày tình ươm mầm
Anh vẫn cố trong sự tuyệt vọng vượt bao trở ngại đã cản chân
Đường đến tim em tưởng đâu ấm nồng ai ngờ lạnh giá như tảng băng
Anh phải tiếp tục hay là dừng lại khi chung một đường nhưng lối ngược
Rồi bước qua nhau như người xa lạ vì tình đơn phương không nói được
Đành lặng thầm chôn giấu kỷ niệm mang hình ảnh người về phương xa
Kết thúc câu chuyện của tình đơn phương
Vì ta thương người người không thương ta
Đơn phương của anh là những niềm đau vết cắt trong tim từng nếm trải
Đau một lần đau thêm lần nữa cũng chẳng sao đâu vì đó là khái niệm
Vì yêu một người mà anh mù quáng đến mức đau lòng chẳng nói thêm
Vì yêu một người nên anh khờ dại buộc cách âm thầm vì nhớ em
Anh vẫn biết là bản thân cố gắng cách mấy cũng chẳng làm được gì
Là do duyên số chúng ta không thành thôi thì chấp nhận mình bước đi
Nên đành ngậm ngùi chôn giấu nỗi buồn
Đơn phương tận cùng vào phía trong
Tập cách quên em người anh thương nhất đến mức đau lòng em biết không