Con người ở nhân gian, từ khi cất tiếng khóc chào đời
Trải qua bao thăng trầm, chịu đựng nhiều gió sương
Người sống trong vinh quang, Người sống trong lầm than
Mỗi người một vận mệnh, không ai giống ai
Đời người ngắn ngủi, mới đó mà tóc trắng bạc đầu
Người may có gia đình, người không may sương trắng lưng còng
Đời người ngắn ngủi, chợt chớp mắt hôm nay đã già
Đời như một giấc mộng, thoáng qua lấy đi thanh xuân
Ngọn gió chuỗi lay, bên đường đâu ai hay
Cô đơn một mình, đêm khuya gió lay
Đời người ta sống, tranh nhau ân oán để được gì
Sống biết bao dung, và tiếc gì yêu thương
Cho đi là hạnh phúc - yên vui trọn đời!
Con người ở [Em] nhân gian, từ khi cất tiếng khóc chào [Bm] đời
Trải qua bao [C] thăng trầm, chịu [Em] đựng nhiều gió [D] sương
Người sống trong [Em] vinh quang, người sống trong lầm [Bm] than
Mỗi người một [D] vận mệnh, [C] không ai giống [D] ai
Đời người ngắn [Em] ngủi, mới đó mà tóc trắng bạc [D] đầu
Người may có gia [Bm] đình, người không may sương trắng lưng [Em] còng
Đời người ngắn [C] ngủi, chợt chớp [D] mắt hôm nay đã [G] già
Đời như một giấc [Am] mộng, thoáng [D] qua lấy đi thanh [G] xuân
Ngọn gió chuỗi [Am] lay, bên đường đâu ai [Bm] hay
Cô đơn một [C] mình, đêm khuya gió [D] lay
Đời người ta [C] sống, tranh [D] nhau ân oán để được [G] gì
Sống biết bao [Am] dung, và tiếc gì yêu [Bm] thương
Cho đi là hạnh [C] phúc yên vui trọn [Em] đời!