1. Đời gió mưa nhiều, như mây hợp rồi tan trái ngang giăng đời mình
Nhớ khi còn giàu sang, lên xe người đưa đón
Nào ngờ giờ tay trắng, đời bạc bẽo như vôi.
2. Đời mãi vô tình, thương thân mình dở dang đắng cay một kiếp người
Phũ phàng người cho ta, giàu sang đời quên lối
Giờ ta mới biết đâu là tình thân.
ĐK:
Đêm qua đêm, năm ôm tiếng mưa rơi
Khóc đời ngàn đắng cay, thế thái nhân tình
Đời bao dối gian khi tình nhân thay áo
Vội bước quên mau xót xa chữ tình
Đắng cay chữ đời, bạc trắng đổi thay.
3. Đời cõi vô thường, thôi quên chuyện ngày xưa dĩ vãng xa quá rồi
Cố bước ngày mai thôi, qua đêm trời lại sáng
Đừng nên nuối tiếc, buồn phiền những tàn tro.
1. Đời gió mưa [Am] nhiều, như mây hợp rồi [F] tan trái ngang giăng đời [Am] mình
Nhớ khi còn giàu [Dm] sang, lên xe người đưa [Am] đón
Nào ngờ giờ tay [E7] trắng, đời bạc bẽo như [F] vôi. [E7]
2. Đời mãi vô [Am] tình, thương thân mình dở [F] dang đắng cay một kiếp [Am] người
Phũ phàng người cho [Dm] ta, giàu sang đời quên [Am] lối
Giờ ta mới [E7] biết đâu là tình [Am] thân.
ĐK:
Đêm qua [C] đêm, năm [Dm] ôm tiếng mưa [Am] rơi
Khóc đời ngàn đắng [Dm] cay, thế thái nhân [E7] tình
Đời bao dối [Am] gian khi tình nhân thay [E7] áo
Vội bước quên [F] mau xót xa chữ [E7] tình
Đắng cay chữ đời, bạc trắng đổi [Am] thay.
3. Đời cõi vô [Am] thường, thôi quên chuyện ngày [F] xưa dĩ vãng xa quá [Am] rồi
Cố bước ngày mai [Dm] thôi, qua đêm trời lại [Am] sáng
Đừng nên nuối [E7] tiếc, buồn phiền những tàn [Am] tro.