Giọt tình buồn rơi trên tháng năm, hoang vắng con đường
Từng chiều vàng ngồi ôm nỗi đau, hắt hiu chờ mong
Những giấc mơ vội vã như làn sương sớm,
Bơ vơ con đò xưa bên dòng sông vắng
Đợi chờ ai trong cõi hư vô xoá đi niềm đau.
Ái ân xưa ru ta một thời ngồi hát ca và mơ ước
Chiếc hôn xưa ru ta ngủ vùi vào trong cơn mộng êm ái
Và mơ ước chỉ là ước mơ
Tình yêu đó không là ý thơ,
Người nay đã theo mây ngàn khơi xa cuối chân trời
Ngày xưa đã tan vào khói mây,
Trần gian có tôi còn đứng đây
Chờ mong nắng xua tan trời đông chờ trong đắng cay
Chờ đến bao giờ?.