bảy năm trời, một câu từ biệt cũng chẳng có.
Sân chùa bỉ ngạn một bông cũng không nở
Chỉ còn lại một ít bồ đề
Ta ngước trông lên hỏi đức Phật
Tại sao độ ta ko độ nàng?
phật ngự đài sen cao vút, có thấu chăng nàng kiếp này
vì đời nghịch duyên hợp tan
tiếng mõ vang trong phũ phàng
chùa này đã vắng bóng nàng
bồ đề chẳng muốn nở hoa
hận ai ngạn hoa màu máu
đỏ rực Hoàng Tuyền Bến Xuyên?
Một niệm thân ta reo sắc
nhất chú tâm tà biến hiện
lòng thành nhìn lên trời cao, cái ác sẽ cúi đầu?
Hạnh nguyện còn vương ái sầu
hỷ nộ đã hóa bể dâu
đợi ta đọa ma theo độ nàng!
Chờ nàng Bỉ Ngạn không hoa
lá úa hương phai sắc tàn
Bồ Đề vang kinh từ bi
chiếu sáng 5 phương sắc vàng
đạo tràng độ muôn kiếp nạn
mà nàng vạn kiếp biệt ly
mắt lệ rơi màu máu đỏ rực một trời tiếc thương
Lời nguyện từ đây xa quá
luyến tiếc chưa kịp giãi bày
Mà người ra đi vì đâu
có lẽ không còn quay đầu
Hoàng Tuyền còn lưu bóng nàng
trả lại phật áo cà sà
còn ta đọa ma theo độ nàng!
Trả lại người áo cà sa ...
vì sao độ ta không độ nàng?