Hỏi trời trên cao có thấu sao duyên ta giờ úa màu
Biển tình nhân gian chìm sâu sóng gió ngăn hai mái đầu
Từng hồi kinh vang khắp trời động lòng trắc ẩn đầy vơi
Trời xanh vì ai mà khóc? Trần gian vì ai nhớ mong?
Trời ở trên cao có thấy biết lấy chi để giải bài
Chuyện tình duyên hay hợp tan, nước mắt thấm hoa Bỉ Ngạn
Bàng hoàng lòng ta ngỡ ngàng, cũng là người ở trần gian
Vì sao trời cao không độ người?
Mượn tình duyên từ kiếp trước, biết đến khi nào trả được
Giờ người tan theo dòng nước, nước chẳng khi chảy ngược
GIờ buồn đau cũng đã muộn, dòng lệ cứ thế mà tuôn
Máu hồng vươn bờ mắt trần gian vì ai nhớ mong?
Hồng trần nay sao hoang vắng, duyên ta bây giờ bẽ bàng
Đời người biệt ly sầu vương, hỡi kiếp nhân sinh vô thường
Hận mình sao quá yếu mềm để người lạc mất đời nhau
Vì sao trời cao không độ người?
Mượn tình duyên ta kiếp trước biết đến khi nào trả được
Giờ người tan theo dòng nước, nước chẳng bao giờ chảy ngược
Bận lòng thương nhớ úa màu hận tình trời chẳng độ ta
Hồng nhan trải qua vạn kiếp vì đâu mình xa cách nhau
Một kẻ tình si bất chấp biết lấy chi để giải bày
Đời người biệt ly sầu vương hỡi kiếp nhân sinh vô thường
Nghẹn lời nơi cuối trời, lòng buồn đau mắt lệ rơi
Vì sao trời cao không độ người