Lòng người sao mau thay đổi..
Thoáng chốc nỡ đành bước vội.
Hẹn thề tựa như mây trôi..
Dĩ vãng ái ân lỡ rồi.
Một người mơ xây bến bờ..
Cùng người vui lối mộng thơ.
Người ôm niềm đau vụn vỡ..
Bờ mi lệ rơi xác xơ.
Tình đầu ngỡ luôn xanh mãi..
Sánh bước chung đường lối dài.
Nào ngờ tim ta đã sai..
Người bỏ rơi ta ở lại.
Chiều buồn mây trôi thẩn thờ..
Nghĩa tình thế thái là mơ.
Trời cao độ nhân không độ lòng
Lạc loài thương đau chôn giấu..
Mỗi bước chân lệ thêm sầu.
Tình đầu chôn đáy mộ sâu..
Ký ức xưa úa màu.
Trọn đời tim in vết hằn..
Nỗi lòng thấu tỏ cùng trăng.
Đêm buồn chân lạnh vắng..
Người vui cùng ai biết chăng?
Lặng nhìn yêu đương đã lỡ..
Giữa thế gian nào có ngờ.
Tình đời không như là mơ..
Thoáng chốc đắng cay đến chờ.
Người phụ ta hững hờ..
Nặng lòng vương mối sầu tơ.
Vì sao độ nhân không độ lòng?