Bến đò đợi mong, vẫn đứng đây in bóng người chờ
Mình tôi đứng đây trông ngóng bóng thuyền xưa người đã sang sông vội
Người giờ yên vui, bến sông cung đã ngã màu
Chắc em đã quên bến đò ngày xưa
Nơi đô thành gấm hoa lụa là, em giờ là tiểu thư đài hoa
Chắc em quên con sông yên ả, lặng nhìn dòng đời này đẩy xô
Trách con thuyền sao nỡ sang sông, mang người đi khuất xa một đời
Để nơi đây vẫn bóng thuyền xưa, vắng lặng đò đưa
Thuyền ai qua vội, đưa em đi về chốn phồn hoa
Còn đây mái chèo, người đưa đò chờ khách sang sông
Đã bao lâu rồi, sao em không nhắn tôi đồi lời
Duyên kiếp không thành, đò sang ngang em theo thuyền ai
Nào dám trách người, chỉ trách anh số kiếp cơ hàn
Phận đời lênh đênh, nào dám mơ cùng em vu quy
Nhẫn cỏ trao nàng, sao bằng nhẫn kim cương người trao
Nói thôi nén lòng, em sang đò cùng người nên duyên