Có một gia đình trung lưu trí thức
Từ giã ngói vôi về với ruộng đồng
Xa lánh guốc giày, làm quen đỉa vắt
Tập sống khiêm nhường gạo ruộng nước sông
Lánh về nơi nầy, qua cơn khốn đốn
Thì mấy đứa con lại khó chọn chồng
Trai tráng quê mùa, làm sao mà biểu xứng
Có bến đâu mà hẹn đục với trong
Hò lơ, ho lờ! Đò dọc lặng trôi
Trôi trên con sông đời
Đưa người lìa xa, xa bến thương mang theo vấn vương
Đời vỗ mạn thuyền nên sóng xô
Tan cuộc bình yên
Có một anh chàng sinh viên sáng láng
Chiều lỡ chuyến xe liệt máy dọc đường
Xin tá túc nhờ một đêm đợi sáng
Từ đó ba nàng tình một vấn vương
Vốn thuộc gia đình tu nhơn tích đức
Dù giấy rách biên phải giữ lấy lề
Tình dẫu cô nào tình mơ cũng xứng
Thôi nếu không đào thì mận cũng duyên
Hò lơ, ho lờ! Đò dọc đò ngang
Trôi trên con sông tình
Sông tình ngược xuôi quen nhấp nhô
Trôi theo con sóng yêu
Đò cắm bờ này thương bến kia
Thấy mình quạnh hiu
Mỗi ngày một già song thân cũng yếu
Mà mấy đứa em thì đã lấy chồng
Mai mốt gia đình càng thêm quạnh vắng
Trên dưới trong ngoài, đầu hạ cuối xuân
Nghĩ vậy nên lòng cô hai bối rối
Rồi nữa lấy ai lo lắng việc nhà
Cô hứa thôi thời mình nên ở giá
Trung hiếu cho tròn tình mẹ nghĩa cha
Hò lơ, ho lờ! Đời là giòng sông
Ta trôi như con đò
Chống chèo dọc ngang nương kiếp trôi
Qua bao khúc nhô
Đò dẫu nặng nề trôi mấy trôi
Cũng về một nơi.
Đoạn 1, hàng 2:
Từ giã ngói vôi (nhà ngói, vách ngôi, ý nói thành thị)
Đoạn 5, hàng 2:
Dù giấy rách biên phải giữ lấy lề (biên: mép ngoài tờ giấy, nguyên câu ý nói: giữ gìn lấy gia đạo, nếp nhà)