Chiều ni trên bến sông xưa
Anh chờ bên nớ
Sao chưa thấy về?
Trăng lên lấp ló ngọn tre
Hỡi người bên nớ có nghe gọi đò
Bên nớ chừ có chồng chưa
Mà răng bỏ bến bao mùa thu sang
Gió ru chiều xuống muộn mạng
Lời ru của đất trăng vàng buông tơ
Mấy mùa hoa tím mong chờ
Nỡ sao dòng nước hững hờ về đâu?
Người đi trăng vỡ làm đôi
Đàn vương theo gió cuối trời mênh mông
Bên ni mong nhớ chờ trông
Nỡ sao bên nớ mà không chạnh lòng
Chỉ còn ta với dòng sông
Chỉ còn lữ khách nghe lòng chơi vơi
Chiều ni héo ngọn trâm bầu
Chờ bến đợi để sầu đò đưa