chẳng phải là lo âu cách mưu sinh
chẳng phải vì cảnh hữu tình,
chẳng phải cái gì khó viết được thành lời
chỉ là tâm hồn thảnh thơi
Nó lẻn ra, khép nhẹ cánh cửa lại
Im lặng và bước đi, vì mỗi lời nói lúc này đều là thừa thãi
Nhìn điếu thuốc trong vỏ bao đã nhầu nát
Khản cổ nên khạc đờm, giữa đỏ và vàng là nâu nhạt
„Có sao đâu, cũng là điếu cuối rồi“ nó nghĩ
„Có khi đây là thời điểm tốt để kết thúc“
Ngồi lại ở ven sông, tay ôm đầu như chết gục
Nhắm mắt để lắng nghe tiếng nước chảy và gió đêm
Ngả người về phía sau, nằm vuốt ve lớp cỏ mềm
Vài người nói muốn được như nó
Nhưng chẳng ai biết, cái nó muốn là tự do
Đã bao nhiêu lần nó cầm điếu thuốc cuối ở trên tay
Mà nào có bỏ đc đâu
Nó ngước đầu, hít làn gió mới,
Đặt điếu thuốc lên môi và châm
Điếu thuốc cuối lần nay thật lạ lẫm
Lẽ nào là điềm báo
Đó thực sự đã là điếu cuối rồi sao?
Lại nhếch mép, rít thêm 1 hơi nữa
Trời mưa
Vẫn bất động, nó nằm đấy
Nó nằm đấy để ngắm mây
Đêm nay thật yên bình, vẫn chỉ có nó 1 mình,
Nhưng cũng chẳng cô đơn hơn khi bóng người bao quanh
Ánh trăng như trốn đi sau làn mây, dần biến đi như ảo ảnh
1 hơi cuối, và những hạt mưa nặng hạt dập đi điếu thuốc trên tay nó
Điều duy nhất khiến nó phải dày vò
Là suy nghĩ đến việc ko còn cảm giác điếu thuốc ở trên môi
Thật lạ kì, huh
Thôi cũng kệ đi, sao cũng được
Kệ là người nó ướt như vũng nước
Mặc kệ dù mai ốm
Cùng lắm nghỉ vài hôm
Và như bao nhiêu lần nó mặc kệ hết
Born to die, sống để chết
Cuộc đời vốn bon chen cho nên khó bền
Thà để cái gì nó đến nó đến
Chỉ mong với nó thiên đường sẽ không khép cổng
Kéo người cố bật đạy, bước chậm phía mép sông
Đôi lúc nó sợ chính những suy nghĩ của mình, chỉ muốn dầu óc đc trống rỗng
Cảm xúc như thủy chiều, còn cơn gió vẫn lồng lộng
Hãy đưa nó đi, đưa nó đi cho dù đến đâu
Đời nó như con thuyền đi tìm hạnh phúc, ko bến đậu
Chỉ thêm 1 bước, thêm 1 bước nữa
Và nó sẽ biến mình thành 1 phần của bình yên
có những nhà giam, không thể nào mà trốn chạy
trừ khi để linh hồn bay
có những loại còng số 8 ko dùng cho cổ tay
có những con người, chẳng khác gì là cỗ máy
Nó cười khẩy, vấn đề tế nhị
thôi kệ đi
chẳng phải là lo âu cách mưu sinh
chẳng phải vì cảnh hữu tình,
chẳng phải cái gì khó viết được thành lời
chỉ là tâm hồn thảnh thơi