Giận đời bạc đen người tình xưa đã đi xa rồi
Nỡ quên câu thề ngày nào hai đứa chung đôi
Giờ mình đơn côi buồn thương tiếng chim kêu bạn...
Khóc cho phận mình hay trách đời còn bao trái ngang
Giờ còn gì đâu lời thề như khói sương phai mờ
Khóc cho duyên tình vùi sâu tận đáy con tim
Nhện sầu giăng tơ đàn kia oán than cung hận…
Phím long dây chùng “dạ khúc buồn” tình ai đổi thay
Đàn sầu ngân nga tiếng tơ não nùng nất nỡ tình ai
Gió đông lạnh lùng những đêm canh tàn
Cho tơ lòng chìm trong giá bang
Em chốn xa hoa nỡ quên sao mối duyên tình
Biết bao kỷ niệm bên nhau dưới ánh trăng khúc nhạc lời ca
Anh đàn dạo cho em hát ngàn câu chung tình
Mà giờ đây sao bóng trăng mờ phai
Đời nhiều phong ba giờ người đi mãi không quay về
Trách ai quên thề gởi tình theo nước trôi xuôi
Giọt sầu thầm rơi người ơi! Trách cho duyên phận,...
Đã không chung đường thoi cam đành mình em lẻ loi.