1. Ai buông câu hát ngân nga
Thương sao ơi khúc dân ca
Để lòng ai nhớ thương quê nhà
Xa quê mấy ai không buồn
Như con sáo kia xa bầy
Nó đong đầy trĩu nặng niềm riêng.
ĐK:
Về miền Tây nghe sáu câu ngọt ngào
Tình phù sa chan chứa bao dạt dào
Thương sao quê mình dầu dãi nắng mưa
Mang bao ân tình ruộng vườn sớm trưa.
Người xa quê lòng ai không nhớ
Giọt mồ hôi rơi trên đồng lúa
Cho ấm no cuộc đời
Cho từng hạt gạo thơm ngon.
2. Đêm đêm nghe khúc dân ca
Ai buông câu hát ngân nga
Gửi tình quê thiết tha đậm đà
Bao năm ghi khắc trong tim
Câu ca máu chảy ruột mềm
Quên sao đành nghĩa nặng tình sâu.
1. Ai [Em] buông câu hát ngân [A] nga
Thương [Em] sao ơi khúc dân [A] ca
Để lòng [Bm] ai nhớ thương quê [Em] nhà
Xa [Bm] quê mấy ai không [D] buồn
Như [Bm] con sáo kia xa [D] bầy
Nó đong [Bm] đầy trĩu nặng niềm [Em] riêng.
ĐK:
Về miền [A] Tây nghe sáu câu ngọt [Em] ngào
Tình phù [A] sa chan chứa bao dạt [Em] dào
Thương sao quê [A] mình dầu dãi nắng [Em] mưa
Mang bao ân [A] tình ruộng vườn sớm [Bm] trưa.
[Em] Người xa [A] quê lòng ai không [G] nhớ
Giọt mồ [D] hôi rơi trên đồng [Bm] lúa
Cho ấm no cuộc [D] đời
Cho [Bm] từng hạt gạo thơm [Em] ngon.
2. Đêm [Em] đêm nghe khúc dân [A] ca
Ai [Em] buông câu hát ngân [A] nga
Gửi tình [Bm] quê thiết tha đậm [Em] đà
Bao [Bm] năm ghi khắc trong [D] tim
Câu [Bm] ca máu chảy ruột [D] mềm
Quên sao [Bm] đành nghĩa nặng tình [Em] sâu.