1. Ngược về miền Trung xa xôi anh ghé lại miền quê hương tôi
Nghe biển đêm sóng vỗ bồi hồi như thì thầm bao lời muốn nói.
Những ngày ngược xuôi bôn ba luôn dõi về miền Trung quê ta
Ngày nắng thiêu luộc da bỏng người đêm dầm mưa nước lũ khắp nơi.
ĐK:
Nhưng anh vẫn không quên được người em
Người con gái quê thật thà có vẻ đẹp tâm hồn mặn mà
Như vị ngọt nguồn sông quê ta ru lòng người lữ khách phương xa.
Quê hương chốn thanh bình muôn vạn niềm thương
Dù đi khắp bốn phương trời không thể nào nói cho cạn lời
Nước đầu nguồn chảy ra xa khơi đêm gần tàn đêm bỗng chơi vơi.
2. Kể về ngày xưa thơ ngây bao kỷ niệm còn nguyên nơi đây
Bạn tắm sông lội suối từng ngày nhắc một thời nhói lòng mãi hay.
Ta ngồi hàn huyên bên nhau đêm miền Trung thời gian qua nhau
Chừ hát nghe một câu bài chòi sương dần buông đêm qua mất rồi.
1. Ngược về miền Trung xa [G] xôi anh ghé lại miền quê hương [Em] tôi
Nghe biển [Am] đêm sóng vỗ bồi [Bm] hồi như thì thầm bao lời muốn [D7] nói.
Những ngày ngược xuôi bôn [G] ba luôn dõi về miền Trung quê [Em] ta
Ngày nắng [Am] thiêu luộc da bỏng [Bm] người đêm dầm [D7] mưa nước lũ khắp [G] nơi.
ĐK:
Nhưng [Em] anh vẫn không quên được người [C] em
Người con gái quê thật [Am] thà có vẻ đẹp tâm hồn mặn [D] mà
Như vị ngọt nguồn sông quê [G] ta ru lòng [C] người lữ khách phương [D7] xa.
Quê [Em] hương chốn thanh bình muôn vạn niềm [C] thương
Dù đi khắp bốn phương [Am] trời không thể nào nói cho cạn [D] lời
Nước đầu nguồn chảy ra xa [G] khơi đêm gần [C] tàn đêm bỗng chơi [D7] vơi.
2. Kể về ngày xưa thơ [G] ngây bao kỷ niệm còn nguyên nơi [Em] đây
Bạn tắm [Am] sông lội suối từng [Bm] ngày nhắc một thời nhói lòng mãi [D7] hay.
Ta ngồi hàn huyên bên [G] nhau đêm miền Trung thời gian qua [Em] nhau
Chừ hát [Am] nghe một câu bài [Bm] chòi sương dần [D7] buông đêm qua mất [G] rồi.