Chuyện kể rằng rất xưa, có một nàng công chúa
Đem lòng thương chàng trai, mang kiếp hèn mòn tiều phu
Nàng ngày ngày viết thư, đưa gái hầu truyền lại ý tương tư
Chàng mạo muội ghé qua nơi kĩ lầu mà nàng vẫn hay ra
Mắt nhìn nhau, đã chìm sâu, tay chân môi run run không nói thành câu
Nét ngài sương, nắng còn vương, thua nước da màu mắt chông nàng thật tuyệt
Tiếng đồn xa, đến phụ vương, không cho duyên thành đôi nên cũng đành thôi
Chỉ vì ngoan cố, chàng ta đã bị đi đày muôn nơi
Nắm cứ nắm tay buông tay nhạt nhòa với tình này
Gió cứ hát mây bay bay lạc vào trốn bồng lai
Mưa đi theo tiếng gót chân, mây giăng theo bóng cố nhân, ở lại
Nắm cứ nắm tay buông tay nhạt nhòa với tình này
Gió cứ hát mây bay bay lạc vào trốn bồng lai
Mưa đi theo tiếng gót chân, mây giăng theo bóng cố nhân
Ở lại một lần thôi
Verse 2:
Ngày trở lại cố nhân đem giấc mộng tìm về dấu chân ai
Đầu ngước nhìn phía trăng tay chỉ lên hoài niệm của
Một thời từng đã rất vô tư, một thời từng đã rất trông mong
Nhưng ở đời, phận duyên ngang trái
Kẻ lữ hành lãng du muôn kiếp
Mắt nhìn nhau, đã chìm sâu, tay chân môi run run không nói thành câu
Nét ngài sương, nắng còn vương, thua nước da màu mắt chông nàng thật tuyệt
Tiếng đồn xa, đến phụ vương, không cho duyên thành đôi nên cũng đành thôi
Chỉ vì ngoan cố, chàng ta đã bị đi đày muôn nơi
Nắm cứ nắm tay buông tay nhạt nhòa với tình này
Gió cứ hát mây bay bay lạc vào trốn bồng lai
Mưa đi theo tiếng gót chân,mây giăng theo bóng cố nhân, ở lại
Nắm cứ nắm tay buông tay nhạt nhòa với tình này
Gió cứ hát mây bay bay lạc vào trốn bồng lai
Mưa đi theo tiếng gót chân, mây giăng theo bóng cố nhân
Ở lại một lần thôi